Chương 146: Cô mà là diễn viên sao?


Tịch Quý là nữ diễn viên đang được yêu thích nhất hiện nay, lúc trước nhờ đóng bộ phim hài cổ trang xuyên không chiếu mạng mà nổi như cồn, bỗn8g chốc trở thành nữ hoàng được công chúng tìm kiếm, độ nổi tiếng

bất ngờ tăng vọt.
Cô ta là nhân vật tiêu biểu cho thế hệ diễ3n viên mới. Song Sầm Từ cảm thấy, cái cô Tịch Quý này cùng lắm chỉ có thể được xem là người nổi tiếng, chứ danh xưng diễn viên thì... đẹp thì9 có đẹp đấy, nhưng diễn xuất
chưa đủ thu hút.
Nét mặt Nhậm San San đẩy sự bối rối, cô ta không trả lời.
Trần Huyên Nhụy nhìn sang ban tổ chức, người của ban tổ chức tỏ vẻ khó xử, anh ta tiến lên bàn bạc với Tịch Quý, nhún nhường nói:
Chị Tịch à, chúng ta vốn dĩ không hề đề nghị nhà tài trợ trao giải cho diễn viên,
Mấy vị diễn viên gạo cội đều đã từng trải qua sóng to gió lớn, vừa thấy cảnh này bèn tế nhị lánh mặt, họ ra ngoài rồi vào hội trường trước.
Không còn người ngoài cuộc, Tịch Quý nói năng chẳng hề nể nang:
Chuyện tôi muốn nói rất đơn giản, chị Lâu, chị nên báo ban tổ chức đổi người trao giải đi.

Nhậm San San cũng đau đầu muốn chết.
Lâu Điệp thì thờ ơ như không.
Trước đó Sầm Từ nghe nói hôm nay Lâu Điệp sẽ trao giải cho Tịch Quý, mà bộ phim6 tiếp theo Tịch Quý nhận, đạo diễn lại muốn để Lâu Điệp làm nữ phụ. Lúc trước Cẩm Từ từng nghe Trần Huyên Nhụy kể Tịch Quý
nhận được 5kịch bản thì đã bới móc đủ thứ, thậm chí còn gọi điện cho cả đạo diễn, yêu cầu phải thay đổi kịch bản, thêm đất diễn cho cô ta, gây khó dễ không ít.
Tịch Quý liếc người quản lý của mình, Nhậm San San một cái.
Thật ra quan hệ giữa Nhậm San San và Trần Huyên Nhụy bình thường khá tốt, nên mới đầu có chút khó xử, nhưng Nhậm San San vẫn phải giải thích yêu cầu bên phía cô ta, hóa ra cơ bản là Tịch Quý không muốn Lâu
tôi sợ chị ấy... nghĩ quẩn.

Trên đường đến phòng nghỉ, Sầm Từ đã hỏi rõ tình hình, thế nên nghe Trần Huyên Nhụy nói cô nhẹ nhàng gật đầu:
Không sao đâu, yên tâm đi.

Ban tổ chức cảm thấy tình hình đối địch căng thẳng liền với tiến lên khuyên ngăn.
Quả nhiên Tịch Quý đã không chịu được nữa, cô ta nổi khùng, mắng nhiếc Lâu Điệp:
Cô là cái thá gì? Nghĩ bản thân thanh cao lắm sao? Đúng, phim tôi đóng không hay bằng cô, nhưng tôi nổi tiếng hơn cô, mọi người
vào, còn có cả người của ban tổ chức theo sau. Tịch Quý vừa vào đã nói với Lâu Điệp: Chị Lâu, tôi muốn nói với chị vài câu.
Nói đi. Lâu Điệp không để tâm, tới khi Tịch Quý ngồi xuống ghế sofa cô mới biết Tịch Quý muốn nói chuyện với mình ngay tại đây.
Lâu Điệp cũng không nể nang cô ta, nói thẳng:
Lên hạng nhờ bộ phim vớ vẩn được đề cao thái quá, thì cô tưởng thế giới này thật sự phải xoay quanh cô sao? Bây giờ cô đang nổi, nhưng cô có tác phẩm nào xuất sắc
nào chưa? Nếu ném phim của cô từng đóng cho giới chuyên môn xem, e rằng đến cả bản thân cô cũng xấu hổ tới mức không dám nhắc đến.

Chạy sang đây kéo Lâu Điệp làm người chịu tội thay là có ý gì?
Sau đó Tịch Quý nói tiếp, nhưng từ đầu tới cuối đều nhìn Lâu Điệp, chẳng thèm liếc mắt đến Trần Huyên Nhụy:
Chuyện này tốt nhất vẫn nên có sự đồng ý của cả hai bên, nếu không người bên ban tổ chức lại bảo tôi
Lâu Điệp dứt lời thì tính rời khỏi đây.
Tịch Quý đầu để cô ấy đi, đứng dậy ngăn cô ấy, tỏ thái độ không nói cho rõ ràng thì không được đi.
có cơ hội phải nắm bắt ngay. Nói thật, xưa không thể bằng nay, độ nổi tiếng và lượng người hâm mộ chị hiện tại đã không còn như trước kia, giải thưởng này của tôi để chị trao quả thật không thỏa đáng.

Trần Huyên Nhụy vô cùng bực mình, nhưng vẫn cố kìm nén cảm xúc, đáp lại Tịch Quý:
Nếu cô muốn đổi, vậy cô bàn bạc với ban tổ chức cho xong đi rồi nói tiếp.

Nguyên nhân tranh chấp giữa hai người là vì đợt trao giải này.
Phòng nghỉ được phân theo đẳng cấp, Tịch Quý có phòng nghỉ riêng, Lâu Điệp cùng vài vị diễn viên gạo cội khác nghỉ ngơi trong phòng này, bầu không khí ban đầu rất tốt, không ngờ Tịch Quý dẫn người quản lý đi
ức hiếp anh ta.

Người của ban tổ chức đứng bên cạnh liên tục lau mồ hôi.
Ban tổ chức ngay trước mặt, cô ta lại yêu cầu Lâu Điệp đích thân nói với ban tổ chức, đây rõ ràng là đang ức hiếp người khác. Những năm nay Lâu Điệp kết giao với người trong giới luôn dựa vào diễn xuất, vốn dĩ chẳng
buồn để mắt tới loại diễn viên nổi tiếng nhờ vào gặp thời này, huống chi trên mạng còn đang bàn tán về khả năng diễn xuất của Tịch Quý. Vì thế sau khi nghe Tịch Quý nói xong, Lâu Điệp không đoái hoài gì tới cô ta,
Điệp lên trao giải, liền trao đổi với ban tổ chức, nhưng buổi lễ sắp bắt đầu, đổi người không kịp nữa.
Trần Huyên Nhụy cuời khẩy, hỏi Nhậm San San nhưng lại đưa mắt nhìn Tịch Quý:
Vậy bé cưng nhà mấy người muốn được ai trao giải?

Lời này làm ban tổ chức hoảng hốt đến nỗi phải vội vã giải thích, chỉ sợ cô ta nổi điên bỏ về thật thì sẽ khiến buổi lễ này hỏng bét mất.
Thấy Lâu Điệp từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, Tịch Quý không kiềm chế được nữa, nên cứ thể nói thẳng thừng luôn:
Chị Lâu, chị phải thông cảm cho tôi, diễn viên thế hệ chúng tôi chẳng dễ dàng gì, nên chỉ cần
Một câu này đã châm lửa giận trong lòng Tịch Quý, cô ta nổi điên cãi cọ với Lâu Điệp, khiến Nhậm San San và ban tổ chức hoảng hồn phải vội vã khuyên ngăn. Tịch Quý vẫn không chịu thôi, nằng nặc bắt Lâu Điệp
phải xin lỗi. Lâu Điệp chẳng thèm đoái hoài tới cô ta, hỏi ban tổ chức buổi lễ sắp bắt đầu chưa?
Sầm Từ quan sát bầu không khí trong phòng nghỉ lúc này. Đè nén áp lực như vậy còn khiến người ta cảm thấy ngột ngạt hơn nhiều so với việc cãi vã um sùm kịch liệt.
Lâu Điệp ngồi trên bộ ghế sofa khác, tựa vào cửa sổ, quay lưng về phía cửa phòng chờ, Trần Huyên Nhụy trông thấy Sầm Từ, vội tiến lên, nói khẽ:
Chị Điệp im lặng đến đáng sợ, hết cách nên tôi đành phải tìm đến cô,
Tịch Quý thầy thể bèn bực bội:
Chị Lâu, chị lên tiếng đi chứ.

Lúc này Lâu Điệp mới phản ứng lại, cô hỏi với giọng đều đều vô cảm:
Cô mới nói gì cơ? Diễn viên như thế hệ các cô?
Cô cất điện thoại, ngước mắt nhìn Tịch Quý:
Cô mà là diễn viên sao?

Trần Huyên Nhụy vì vậy mà vô cùng bất mãn, oán trách nói với Sầm Từ: Nữ chính bộ phim vốn là chị Điệp nhà chúng tôi, tất cả mọi tình tiết, diễn biến đều xoay quanh chị Điệp, chỉ vì muốn Tịch Quý nhận phim mà
kịch bản đã thay đổi khác hẳn so với ban đầu, giờ cô ta vẫn còn muốn đổi nữa? Há chẳng phải muốn đạo diễn xóa luôn cảnh của chị Điệp sao?
chỉ chăm chú lướt điện thoại xem lịch trình buổi lễ tối nay.
Lâu Điệp giữ im lặng, nhưng quản lý như Trần Huyên Nhụy không thể không tỏ thái độ, hỏi Tịch Quý nói vậy là có ý gì.
trừ phi có trường hợp đặc biệt, hoặc giải thưởng có hợp tác với nhãn hàng của nhà tài trợ, nhưng trường hợp này hiếm khi xảy ra lắm, chị xem... Hay chúng ta cứ làm theo lịch trình, chỉ là trao giải thôi mà...

Tịch Quý nghe xong câu này thì bực bội, chất vấn ban tổ chức
chỉ là trao giải thôi mà
là ý gì? Nếu đã xem nhẹ như vậy, thì cô ta khỏi cần tham gia lễ trao giải lần này luôn.
để ý tới tôi nhiều hơn cô! Tôi có mấy chục triệu người hâm mộ, còn đang là diễn viên được yêu thích nhất! Giờ tôi có tư cách chọn phim tôi đóng, còn cô? Cô chỉ là người ăn theo thôi!
.

Lâu Điệp xoay người quay về phòng nghỉ, ngồi xuống chỗ ban nãy, cất giọng nhàn nhạt:
Được thôi, cô muốn làm ầm lên tôi sẽ chiều cô, buổi lễ trao giải hôm nay ai cũng đừng mong trôi qua trong yên ắng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cách Một Cánh Cửa.