Chương 168: Anh nhớ em không?
-
Cách Một Cánh Cửa
- Ân Tầm
- 1542 chữ
- 2022-02-04 06:35:10
Đương nhiên, khả năng này mọi người cũng đã nghĩ đến. Nghề Kiều không muốn dính líu vào chuyện này, nên trước đó trong Sở Cảnh sá8t cô ta đã khai man. Nếu không có sự xuất hiện của Dương Tiểu Đào, nếu Đoàn Ý không lạnh lùng bạc bẽo, chắc hẳn Nghệ Kiều sẽ vẫn3 như con thiêu thân lao vào lửa.
Bữa lẩu này đến hơn nửa đêm mới xong.
Suốt bữa lẩu mọi người chỉ phân tích các 9khả năng trong vụ mất tích của Dương Tiểu Đào, Sầm Từ đưa ra một số phán đoán quan trọng, xuất phát từ góc độ tâm lý học. Còn Th6ang Đồ cũng tự cho rằng hiệu quả của cuộc nói chuyện với Nghề Kiêu không được tốt cho lắm, nên cô ấy không thể phán đoán được gì5 nhiều.
Sau khi Thang Đồ ra về, Tần Huân nhớ lại nét mặt khi nói chuyện của Thang Đồ ban nãy, rõ ràng cô ấy không hề hài lòng với chuyện xảy ra ở nhà Nghề Kiều, thậm chí còn không muốn nhắc đến thêm.
Không muốn nhắc đến thêm... Chuyện này liên quan đến Dương Tiểu Đào, tại sao cô ấy lại không muốn nhắc đến nhiều?
Tiếng cốc thủy tinh vỡ làm Tần Huân giật mình bừng tỉnh. Anh mở choàng mắt một lúc mới kịp ý thức được, trong lúc chờ Sầm Từ không biết anh đã ngủ từ khi nào, cuốn tạp chí trong tay đã rơi xuống đất, trang tạp chí đang mở là một bài phỏng vấn.
Ví dụ?
Ví dụ như cài tai mắt vào chỗ chúng tôi, có thể giúp anh trông chừng Sầm Từ cả ngày.
Tần Huân mỉm cười, gấp cuốn tạp chí lại:
Cô ấy cần trông chừng ư?
Anh đừng tự tin quá, trai đẹp đến câu lạc bộ Môn chúng tôi cũng không hiểm.
Thang Đồ nói đùa.
Nói đoạn, cô ấy đứng dậy vươn vai, hất cằm về phía phòng làm việc của Sầm Từ
Anh cứ đợi đi, dạo này khách hàng đó phải tối muộn mới ra, lúc nào cũng tìm cách kéo dài thời gian, đến lúc xong việc chắc cũng phải hơn mười một giờ, Khách hàng là thượng đế, các anh dù bận thế nào nhưng vẫn có thể sắp xếp được thời gian cho bản thân, còn chúng tôi luôn phải nhường khách hàng điều chỉnh thời gian của mình, mệt chết mất thôi.
Chờ nhau rồi cùng đi, tôi đưa cô về.
Tần Huân đề nghị.
Thang Đồ cuống quýt xua tay:
Thôi thôi, tôi không muốn chờ cậu ấy, mấy ngày nay mệt quá rồi, tôi về sớm nghỉ ngơi, không làm kỳ đà cản mũi giữa hai người nữa.
Còn bên phía câu lạc bộ Môn vẫn làm việc bình thường, ngoài việc quan tâm đến vụ mất tích của Dương Tiểu Đào, Thang Đồ và Sầm Từ vẫn phải tiếp đón một số bệnh nhân đã có lịch hẹn từ trước. Có điều tạm thời không có lễ tân, việc tiếp đón trở thành chuyện khá phiền phức, có lúc Sầm Từ và Thang Đồ đều chung giờ tư vấn bệnh nhân nên đành để mặc điện thoại ngoài lễ tân reo liên tục. Tuyển người mới cũng không tiện lắm, hiện giờ Dương Tiểu Đào vẫn chưa rõ tung tích, họ làm vậy khác gì
qua cầu rút ván
?
Nên khi Tần Huân đến câu lạc bộ Môn tìm Sầm Từ, thấy hai người họ bận rộn như con quay, nghe điện thoại không ngừng nghỉ, thậm chí Thang Đồ còn nổi cáu chỉ thiếu điều hét vào điện thoại, anh đã khẽ thở dài, đưa mắt ra hiệu với cô gái đi cùng mình, cô gái đó gật đầu, lập tức đến quầy lễ tân giúp đỡ.
Khám xong, cuối cùng Thang Đồ cũng thở phào một hơi. Bên ngoài trời đã tối đen, Thang Đồ nhìn giờ, đã gần chín giờ tối, bấy giờ mới nhớ đến cô gái vừa đến giúp đỡ. Thấy Tần Huân đang ngồi trên sofa ung dung đọc tạp chí, Thang Đồ rót cho anh cốc nước, hỏi anh có chuyện gì không.
Đồ ăn trên bàn vẫn còn rất nhiều, ăn suốt một tiếng đồng hồ mà mới hết hơn nữa, cuối cùng chẳng còn ai có tâm trạng ăn uống. Bùi Lục gắp thịt bò viên vào bát Thang Đồ, nói với cô ấy:
Tôi không chê bai em
, làm Thang Đồ nhoẻn cười.
Tần Huân ngước mắt lên nhìn Thang Đồ, song không nói gì.
Vụ án của Dương Tiểu Đào vẫn đang tiến hành rất căng thẳng, may mắn chuyện này không công khai ra ngoài, bố mẹ Dương Tiểu Đào cũng rất hợp tác với cảnh sát, tuy họ đều sốt ruột nhưng cũng không làm toáng lên.
Thang Đồ thở dài, nói:
Nếu mình biết thôi miên thì tốt biết mấy.
Sầm Từ mỉm cười đáp lại:
Cậu chỉ cần dùng cái miệng của mình là đủ lắm rồi, nếu thành thạo cả thôi miên nữa thì cậu không cho những người cùng ngành sống nữa hả?
Thang Đồ lại thở dài thườn thượt:
Cũng may cậu không chê bai gì mình, nếu mình giỏi giang hơn một chút, chuyện của Dương Tiểu Đào chắc đã tiến triển nhanh hơn rồi.
Tôi không cần thiết phải thần hồn nát thần tính, tính cách Tiểu Từ thể nào cô cũng rõ, cô ấy đổi nhân xử thế thẳng thắn, nếu không thích một người thì sẽ nói thẳng ra, không giấu giếm che đậy.
Thang Đồ nhướng mày:
Giám đốc Tần hiểu rõ nhỉ.
Bông đùa mấy câu xong, sự mệt mỏi của Thang Đồ cũng giảm đi ít nhiều, cô luôn miệng phàn nàn rằng đây không phải là công việc của con người, thật sự quả lao lực.
Khóe môi Tần Huân hơi nhếch lên:
Tôi tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của Tiểu Tử.
Nếu là người nhà bệnh nhân thì sao? Điều đó chẳng liên quan gì đến đạo đức nghề nghiệp.
Thang Đồ bĩu môi hất cằm về phía phòng làm việc của Sầm Từ. Tần Huân nhướng mày:
Đẹp trai cỡ nào?
Rất đẹp trai đấy.
Thang Đồ lười biếng tựa lưng vào sofa:
Hai lần gần đây đều tháp tùng em gái đến từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, tôi cảm thấy đó là vì anh ta muốn gặp Sầm Từ.
Tần Huân không hề sốt ruột, nói:
Tiểu Từ xinh đẹp nhường ấy, nhiều người nhớ nhung cô ấy cũng không phải chuyện lạ.
Thang Đồ cười nói:
Anh khá bình tĩnh nhỉ.
Tần Huân nhận lấy uống một hớp, thong thả đặt cốc xuống rồi mới nói:
Tôi thấy hai người bận quá, nên điều một người qua đây để giúp về mảng hành chính. Bắt đầu từ ngày mai, cô ấy sẽ đi làm theo giờ giấc của các cô, bao giờ Dương Tiểu Đào quay trở về mới thôi.
Bởi vậy mới nói người đàn ông hoàn hảo trên thế giới này chính là Giám đốc Tần đây mà, vì bạn gái mà không tiếc tiền không tiếc sức, giữa lúc nước sôi lửa bỏng đã cử ngay một người đến giúp chúng tôi, đúng là lá lành đùm lá rách.
Thang Đô thật sự rất mệt, liên tục bóp vai mình.
Đang bóp vai chợt có khựng lại, cười hỏi Tần Huân:
Hay là anh còn có ý định khác?
Khóe môi Thang Đồ cứng đờ, rồi nhanh chóng đáp lại:
Có lẽ do cô ta cuống quả.
Nếu có không từng bước ép cô ta, sao cô ta lại có hành động do cuống quá như thế?
Thang Đồ lại thở dài một hơi:
Chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi, nói thể ai cũng nói được.
Tần Huân nhân cơ hội này nói về chuyện của Nghê Kiều, anh nhắc đến hành động của Nghê Kiều trong ngày hôm đó.
Cô cũng đừng cảm thấy áy náy, thật ra cô đã giúp đỡ rất nhiều rồi.
Thang Đồ thở dài. Tần Huân nhìn cô, nói tiếp:
Chẳng hạn như động tác đứng dậy đóng cửa phòng của Nghê Kiều, động tác đó rõ ràng nói với chúng ta rằng, mấy căn phòng đó có vấn đề.
Anh khom người nhặt cuốn tạp chí lên, nhìn thấy tấm ảnh trong bài phỏng vấn, bên dưới tấm ảnh viết: Bạch Nhã Trần. Là bài phỏng vấn mới nhất. Chuyện này khá kỳ lạ, Sầm Từ từng nói Bạch Nhã Trần luôn sống khiêm tốn, không thích lên báo lên tạp chí, xem ra Bạch Nhã Trần cũng không thanh tâm quả dục() đến thế.
() Là sống cuộc sống không thiếu thốn về vật chất nhưng vẫn giữ cho tâm thanh tịnh.
Lại là một tiếng hét thất thanh vọng ra từ phòng điều trị của Sầm Từ. Tần Huân đứng phắt dậy, đi về phía phòng điều trị.
Những giây phút anh đứng dậy, dường như bỗng có một giọng nói u uất vang lên bên tai: Anh nhớ em không?
Là ai?
Tần Huân quay đầu lại, phía sau không có ai cả. Anh nhìn xung quanh, chỉ có ngọn đèn sàn tỏa ánh vàng mờ mờ, không thấy bóng người nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.