Chương 40: Tôi làm vậy có mục đích cả
-
Cách Một Cánh Cửa
- Ân Tầm
- 1851 chữ
- 2022-02-04 06:32:16
Tiếp theo? Sầm Từ ngẫm nghĩ:
Nếu Châu Quân vẫn kiên quyết như thế, Mẫn Vi Vi lại không chịu phối hợp, vậy thì tôi đành từ bỏ thôi.
Tần Huân nhấp một hớp sâm panh, mỉm cười:
Tuy thời gian tối quen biết cô không dài, nhưng tôi nghĩ cô không phải là người dễ dàng bỏ cuộc.
Sầm Từ bật cười lắc đầu:
Tôi nghĩ anh đã hiểu sai một khái niệm, không phải tôi bỏ chuyện này, mà là chuyện này đã bỏ tôi.
Có gì khác nhau ư?
Tân Huân hỏi ngược lại:
Với tôi, chuyện này không hề có kết thúc.
Sầm Từ im lặng.
Chẳng phải cô cũng nghi ngờ sao?
Sầm Từ cẩm ly rượu lên, khẽ đặt môi lên miệng ly, song tâm trí vẫn đang nghĩ đến chuyện vừa rồi, hồi lâu Sầm Từ quên luôn cả uống rượu, hai ba phút nữa trôi qua, cô ngẩng lên nhìn Tần Huân, ánh mặt dường như đã thỏa hiệp:
Chuyện này có lẽ thật sự nằm ngoài khả năng của tôi.
Bây giờ cô từ bỏ cũng chẳng có gì, nhưng nếu một ngày Mẫn Vi Vi đến tìm cô thì sao? Hoặc những người bệnh giống như Mân Vi Vi xuất hiện, cô sẽ làm thế nào?
Sầm Từ nhướng mày nhìn anh, rồi nhấp một hớp rượu, sau khi đặt ly xuống, cô nói:
Anh đã nói như thế, vậy anh có đề xuất gì không?
Ý kiến của tôi chỉ là nông cạn mà thôi, chứ không phải là đề xuất gì cả.
Tần Huân đẩy ly rượu sang một bên, tạo nên một khoảng trống rộng rãi trước mặt.
Anh dùng ngón cái vẽ lên bàn:
Như cô nói, trí nhớ của Mẫn Vi Vi bị người khác làm giả, chuyện này cũng giống như một chiếc máy tính, khi có người thay đổi toàn bộ chương trình sẽ tạo nên một chương trình mới, nên việc Mẫn Vị Vị không nhận ra Châu Quân là chuyện rất bình thường.
Nhưng dù sao bộ não con người cũng không phải là máy tính, ngay cả khi trí nhớ bị thay đổi thì chắc chắn sẽ có sơ hở, một khi quá trình thay đổi này bị phá vỡ, liệu trí nhớ người đó có bị xáo trộn, hay thậm chí xuất hiện hiện tượng ảo tưởng giả định không?
Nói đến đây, anh đan tay lại đặt lên bàn.
Sầm Từ nhìn bàn tay anh, nó vô cùng đẹp, khiến người khác không thể không chú ý đến.
Một khi cách thức thay đổi trí nhớ bị phá vỡ, quả thật sẽ xảy ra những tình trạng như anh nói, nên mấu chốt của việc Mẫn Vi Vi cầm dao có thể suy nghĩ theo hai hướng, một là cô ta không nhận ra Châu Quân, hai là rất có khả năng cô ta xuất hiện áo tưởng, cho răng Châu Quân sẽ làm hại mình,
Vậy nếu được, có thể phục hồi lại trí nhớ của Mẫn Vi Vi không?
Sầm Từ hơi chau mày.
Tần Huân bèn hỏi cô sao vậy.
Cô nói thật:
Thật ra hành vi thay đổi trí nhớ là vi phạm đạo đức nghề nghiệp, đây là vấn đề tối kỵ, cũng là thứ chúng tôi không muốn dính vào nhất trong lĩnh vực tâm thần và tâm lý.
Quả thật tình trạng của Mẫn Vi Vi rất rõ ràng, chữa trị cho cô ta lâu như thế tôi cũng luôn hi vọng có thể tìm được cách khác giúp cô ta hồi phục, ví dụ như đánh thức trí nhớ cô ta.
Tần Huân rút tay về, lấy thêm miếng cá vào đĩa mình:
Trí nhớ bị thay đổi là do người làm, có lẽ chỉ có thể dùng trí nhớ do con người tạo ra để phục hồi.
Cô muốn thông qua ý thức của bản thân bệnh nhân để người đó tự tỉnh là điều không thể, Sầm Từ, thứ Mẫn Vi Vi bị mất là trí nhớ.
Giống như ví dụ ban nãy tôi vừa nói, toàn bộ chương trình cũ trong máy tính không còn, cô vẫn hy vọng tự nó phục hồi lại ư?
Sầm Từ không nói gì.
Rất lâu sau, cô bỗng bật cười:
Tần Huân, anh rất kỳ lạ.
Sao cô lại nói vậy?
Sầm Từ rút khăn giấy lau miệng:
Theo tôi, Châu Quân và Trạm Xương đều không đáng tin như nhau, nhưng thái độ của anh khuyên tôi với hai người này lại rất khác biệt, với Châu Quân thì anh bảo tôi tích cực với anh ta, còn với Trạm Xương, anh lại bảo tôi tránh xa ông ta.
Tần Huân từ tốn giải thích:
Thứ nhất, Châu Quân và Trạm Xương không cùng đẳng cấp, Châu Quân là thương nhân, nhưng dù về tài sản hay địa vị đều không bằng Trạm Xương; Thứ hai, Trạm Xương phất lên không minh bạch, ông ta trèo lên từ đáy xã hội, nên giờ dù bề ngoài có đẹp đẽ đến thế nào, thì bản chất độc ác bên trong xương tủy vẫn không thay đổi, còn Châu Quân đến giờ vẫn chưa có vết nhơ nào, cũng coi như là một người làm ăn chân chính.
Sầm Từ nhìn anh chằm chằm, ánh mắt mang theo ánh sáng khác thường, hồi lâu sau bất ngờ hỏi anh:
Nên anh đang quan tâm tôi ư?
Đương nhiên.
Tần Huân không hề che giấu, thẳng thắn thừa nhận.
Sầm Từ gật gù, ngả người về phía sau:
Anh vừa liều mạng cứu tôi, vừa nhiệt tình khuyên bảo tôi, Tần Huân, nếu tất cả những chuyện này đều xuất phát từ lòng thành của anh, tôi sẽ vô cùng biết ơn.
Cô cho rằng tôi có mưu đồ gì với cô ư?
Tôi hy vọng không phải, bởi tôi không ghét nổi anh, nên nếu anh chơi khổ nhục kế với tôi thật, thì tôi cũng đành tự nhận mình xui xẻo mà thôi.
Tần Huân hơi mím môi lại, nhìn cô rất lâu rồi nhẹ nhàng nói:
Nếu cô đã không ghét tôi, vậy tại sao không thể tin ý đồ của tôi chỉ là tình cảm nam nữ?
Nghe anh nói vậy, không hiểu sao Sầm Từ cảm thấy hơi căng thẳng:
Anh muốn nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên ư? Tần Huân, làm nghề này, thật ra chúng tôi không hề tin những chuyện đó.
Tôi cũng không tin.
Tần Huân cười:
Vậy nên chúng ta từ từ tiến tới cũng được, cô xem, ít nhất hiện giờ cô đã không còn gọi tôi là anh Tần nữa, có lẽ điều này chính bản thân cô cũng không nhận ra.
Đúng là...
Sầm Từ nghẹn họng.
Để một người hoàn toàn chấp nhận một người khác không phải là chuyện dễ dàng.
Tần Huân hơi nhoài người về phía trước, giọng nói dịu dàng:
Nhưng đầu tiên là không được gạt bỏ sự quan tâm của người khác dành cho cô, chẳng hạn như tôi hy vọng có cách xa gã Trạm Xương, đơn giản chỉ là vì sợ cô bị thương.
Nhưng thực tế, cô đã đến nhà Trạm Tiểu Dã mà không hề né tránh, chắc hẳn cô cũng gặp Trạm Xương rồi
Sầm Từ đưa tay cầm ly rượu, lắc nhẹ:
Có lúc tôi thật sự nghi ngờ có phải anh lắp định vị lên người tôi không, tôi đi đầu anh cũng biết.
Có lòng tìm hiểu thì không có chuyện gì khó cả.
Sầm Từ mỉm cười.
Nụ cười này làm Tần Huân sực hiểu:
Hóa ra là thế.
Cô cười nhìn anh.
Cô nhằm vào Trạm Xương, một lần không thể gặp được thì hai lần, đằng nào thì ông ta cũng phải về nhà.
Tần Huân nói.
Bác sĩ điều trị đến nhà bệnh nhân là cái cớ đường hoàng nhất.
Sầm Từ không phủ nhận, động tác lắc ly rượu khựng lại, cô nói:
Đúng thế, bất kể là Châu Quân hay Trạm Xương, tôi đều có mục đích cả, dù là tìm đến tận nhà tính số hay cổ tình nổi giận.
Tuy nhiên, những chuyện này đang dần đi vào ngõ cụt, vậy hãy để một số việc chủ động đến tìm tôi.
Cô giơ ly rượu về phía anh:
Thế nên khi nãy anh nói rất đúng, chuyện của Mẫn ViVi vẫn chưa kết thúc, tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Thứ Sáu, thời tiết lại âm u, có thể chưa đến trưa trời sẽ đổ trận tuyết lớn.
Từ lúc thành lập đến giờ câu lạc bộ Môn đều nghỉ thứ Bảy, Chủ nhật, vì vậy về phương diện nghỉ ngơi hơn hẳn nhiều đồng nghiệp cùng ngành, dù cũng có rất nhiều bệnh nhân hẹn khám vào cuối tuần.
Mới sáng sớm Dương Tiểu Đào đã đến câu lạc bộ, quét dọn sạch sẽ phòng làm việc của Sầm Từ và Thang Đồ, tâm trạng cô ấy hôm nay vô cùng tốt.
Thứ sáu rồi, ai mà không vui chứ? Dương Tiểu Đào đã lên kế hoạch xong rồi, tối nay cô sẽ cày phim, ngày mai ngủ nướng đến khi nào tự tỉnh thì thôi, sau đó cô hẹn bạn bè đi dạo phố, có một chiếc váy Dương Tiểu Đào muốn mua từ lâu...
Đang suy nghĩ vui vẻ, Thang Đồ đi tới gõ bàn tư vấn mấy cái, thản nhiên thông báo với Dương Tiểu Đào, cuối tuần này cô phải làm xong kế hoạch quảng cáo của phòng khám, phải viết thật hay vào, để thứ Hai còn giăng một mẻ lớn.
Dương Tiểu Đào choáng váng, tâm trạng tuột dốc không phanh, kế hoạch quảng cáo là gì vậy? Từ lúc câu lạc bộ Môn thành lập cho đến giờ cô chưa bao giờ phải làm cái gọi là kế hoạch quảng cáo cả.
Thang Đồ buông một câu:
Con gái phải tự mình cố gắng, tự mình cố gắng thể nào à? Kiếm tiền thì phải kiếm tiền thật nhiều vào, mời chào thêm nhiều khách hàng có nhu cầu, nếu bác sĩ Sầm không tiếp được thì đưa hết cho chị
Sầm Từ vừa đến nơi thì đúng lúc nghe thấy câu này.
Dương Tiểu Đào cuống quýt chạy tới kéo ống tay áo của áo khoác Sầm Từ, hất cằm về phía bóng lưng của Thang Đổ:
Không phải chị Thang Đồ đang chịu cú sốc gì đấy chứ?
Sầm Từ không hề cảm thấy Thang Đồ chịu phải cú sốc gì, cùng lắm là nổi hứng mà thôi.
Cô cất túi và laptop vào phòng làm việc, rồi xem danh sách bệnh nhân đã hẹn trước của mấy ngày sắp tới, đối chiếu thời gian với Dương Tiểu Đào xong, Sầm Từ mới đến phòng làm việc của Thang Đô.
Chiếc bàn làm việc của Thang Đồ rộng thênh thang được lau dọn sạch bong không một hạt bụi, đồ đạc cũng được sắp xếp ngăn nắp, Sầm Từ đưa mắt nhìn lên giữa bàn, thì thấy ở đó xếp một hàng bài Tarot.
Ôi chà.
Sầm Từ tựa người vào khung cửa, nhìn Thang Đồ cười:
Cậu định đổi nghề à?