Chương 94: Con gái càng lớn càng thay đổi
-
Cách Một Cánh Cửa
- Ân Tầm
- 1685 chữ
- 2022-02-04 06:33:16
Sầm Từ khẽ nói:
Bà.
Tần Huân nhìn cô, mím môi mỉm cười.
Sau khi vào nhà, bà nội Sầm bắt đầu bận rộn, vừa chuẩn bị lá trà vừa r8ửa hoa quả, Tần Huân nào dám làm phiền người già, hơn nữa mắt bà không còn tinh, anh đứng dậy định giúp đỡ thì bị Sầm Từ kéo lại, cô kh3ẽ cười nói:
Không sao đâu, không lúc nào mà bà nội ngơi chân, ngơi tay được, anh không cho bà làm, bà sẽ giận với anh đấy.
Nhưng bà.9..
Tần Huân ngập ngừng.
Nhưng nói gì bà nội Sầm cũng không chịu, báo đã đến nhà thì là khách, nào có chuyện lại để khách làm việc chứ?
Tần Huân nói đầy chân thành:
Tối qua cháu đã ăn sủi cảo của bà rồi, phải có qua có lại mới phải phép ạ.
Tần Huân nhận ra hồi bé Sầm Từ hay cười híp mắt, đôi mắt to tròn biến thành một đường chỉ, nhìn thật vui vẻ biết bao.
Anh đang nhìn thì Sầm Từ đã đánh răng rửa mặt xong.
Hóa ra bà đều nhớ cả.
Một tấm chụp lúc bốn tuổi, một tấm chụp lúc năm tuổi, vẻ bề ngoài của Sầm Từ không thay đổi nhiều, nụ cười cô rạng rỡ, khuôn mặt bụ bẫm, đúng là con gái càng lớn càng thay đổi, Sầm Từ bây giờ có khuôn mặt dài hơn, gầy hơn.
Bà ơi, bức ảnh này chụp Tiểu Từ hồi mấy tuổi ạ?
Tần Huân chỉ vào bức ảnh chụp cô ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, sau đó sực nhớ ra mắt bà nội Sầm không còn tinh, liền vội vàng nói thêm:
Ảnh chụp cô ấy ngồi đu quay ấy ạ.
Bà nội Sầm cười vui vẻ:
Cháu nói bức ảnh đó hả, chụp hồi con bé năm tuổi, còn bức ảnh bên cạnh thì chụp hồi con bé bốn tuổi.
Chắc là Sầm Từ nhỉ? Hồi nhỏ cô trong bụ bẫm đáng yêu.
Anh lại nhìn sang chỗ dán ảnh màu, hầu hết đều là ảnh chụp Sầm Từ bây giờ, chỉ có hai tấm ảnh màu chụp cô hồi nhỏ, một tấm có lẽ được chụp trong công viên giải trí, cô ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, bức ảnh này bắt được góc mặt của cô, trông cô cười rất vui vẻ.
Anh rất thích hình ảnh Sầm Từ ngày hôm nay, uể oải biếng nhác, không chút phòng bị.
Tần Huân cảm thấy đây mới là Sầm Từ chân thực, vô tư tự nhiên, không tranh với đời, tránh xa đám đông, và hòa mình với hoa cỏ nơi đây.
Lúc này cô không trang điểm, gương mặt trắng ngần sạch sẽ, Sầm Từ gội đầu, đã sấy khô nên thoải mái xõa ngang vai, không búi qua loa trên đỉnh đầu như hồi nãy.
Tần Huân không nhịn được cười, anh cảm thấy khía cạnh nào Sầm Từ cũng đẹp: Cô biếng nhác, cô chỉn chu, cô thoải mái, cô xa cách...
Còn một tấm ảnh nữa là ảnh chụp chung, cũng là Sầm Từ hồi bé, gia đình có ba người, cô đứng giữa bố mẹ, mặc váy công chúa màu hồng nhạt, buộc tóc hai bên, trên mái kẹp một chiếc ghim tóc màu hồng, trên chiếc ghim còn có đính một con thỏ đáng yêu, lúc này cô cũng đang tươi cười rạng rỡ.
Tần Huân kìm lòng không đặng mà thở dài, xem ra Sầm Từ hồi nhỏ là một cô bé đáng yêu, nhưng giờ tính cách cô lại khác xa một trời một vực.
Một Sầm Từ như thể làm anh không cảm thấy sự cảnh giác, xa cách, cũng không thấy sự bình tĩnh và lý trí thường ngày hay có trên khuôn mặt cô.
Cảm giác này rất tuyệt.
Hàng xóm còn đùa rằng, với năng lực trồng hoa của bà thì cành cây khô nhặt bên đường mang về nhà cũng có thể sống lại.
Khi ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, Tần Huân mới ra khỏi viện nhỏ, anh nấu một bữa cơm thịnh soạn, còn giúp bà nội Sầm dọn dẹp sạch sẽ cả sân trước và sân sau.
Hôm nay khi hàng xóm đến chơi đều thấy Tần Huân, có người còn bị hấp dẫn bởi mùi thức ăn anh nấu, tấm tắc khen ngợi anh chàng này được đấy.
Sầm Từ biết anh đang lo lắng điều gì, cười hỏi ngược lại:
Anh nhận ra mắt bà không còn tinh à?
Thật 6ra Tần Huân không thể tin được mắt bà không còn tinh, vì bà nội Sầm làm việc nhanh nhẹn, thoạt nhìn nào giống bà cụ có vấn đề về mắt? B5à tìm hộp trà, đun nước, pha trà một cách chính xác, lại còn nhanh nhẹn rửa hoa quả, cắt bày ra đĩa...
Đến nỗi Tần Huân phải tấm tắc khen ngợi.
Với lại bà đừng khách sáo với cháu, cứ coi cháu là người nhà là được, tay nghề nấu nướng của cháu khá lắm, Tiểu Tử đã được thử rồi ạ.
Bà nội Sầm ngạc nhiên, thời buổi này thanh niên biết nấu nướng không nhiều đầu.
Sầm Từ mím môi mỉm cười, tiến đến dìu bà nội:
Anh ấy nói khiêm tốn thế thôi, chứ thật ra tay nghề bếp núc của anh ấy siêu tốt, bà nội có thể thử xem.
Con bé này.
Bà nội Sầm vỗ nhẹ vào tay Sầm Từ:
Sai khiến khách thẳng thắn quá rồi đấy, đừng chỉ có biết mỗi ăn, không bận bịu gì thì học nấu ăn với Tiểu Tần đi, cháu xem, tay nghề nấu nướng của cháu bây giờ cũng chỉ có mình bà ăn được.
Bị bà nội nói thế, Sầm Từ hơi ngượng ngùng đáp:
Bà à...
Tần Huân ngước mắt nhìn Sầm Từ, gương mặt cô đỏ ửng, làm người khác sinh lòng yêu mến.
Bà nội Sầm hỏi anh năm nay bao nhiêu tuổi, làm việc ở đâu, quen Tiểu Từ như thế nào, đã quen bao lâu rồi...
Tần Huân cười tủm tỉm, trả lời từng câu hỏi của bà.
Ấn tượng của bà nội Sầm với Tần Huân hiển nhiên rất tốt, bà luôn kéo anh ra nói chuyện thường ngày trong nhà.
Tần Huân kiên nhẫn, lại giỏi lắng nghe, một vãn bối như thể đương nhiên rất được lòng bậc bề trên.
Hàng xóm đặt cho bà biệt danh là
bà tiên hoa'.
Vì không có bàn tay của bà hoa sẽ không sống nổi, kể cả những cây hoa đang trong trạng thái nửa sống, nửa chết nếu được bà chăm sóc cũng sẽ tươi tốt trở lại.
Tần Huân đi tới gần bức tường dán đầy ảnh, không khó nhận ra bà nội Sầm trong những bức ảnh chụp thời trẻ vô cùng xinh đẹp, còn có bức ảnh bố mẹ Sầm Từ chụp chung với nhau, hai người quấn quýt đầy yêu thương.
Trong đó có một bức ảnh chụp chung cả gia đình, có lẽ là bà nội Sầm, ông nội Sầm và bố mẹ Sầm Từ, mẹ Sầm bể trên tay một bé gái trong lòng, thoạt nhìn thì thấy cô bé khoảng một, hai tuổi.
Tần Huân đã từng thấy Sầm Từ để mặt mộc, thật ra nó không khác mấy so với lúc bình thường.
Anh cảm thấy sự xa cách của Sầm Từ bắt nguồn từ trang điểm, có những cô gái trang điểm để đẹp, còn Sầm Từ vốn đã đẹp sẵn, bình thường trang điểm có lẽ không phải để đẹp hơn, mà là để tự bảo vệ mình, dù chỉ là một lớp phấn mỏng nhưng cũng là chiếc mặt nạ khiến cô ung dung đối diện với thế giới, cái tôi khiêm nhường thực sự ẩn đằng sau lớp mặt nạ ấy.
Sầm Từ không ngẩng đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng Tần Huân đang nhìn mình, lòng cũng bắt đầu nhộn
nhạo, bồn chồn...
Mùng Một Tết trôi qua chậm chạp.
Dù có Tần Huân đến chúc Tết, song Cẩm Từ không hề cảm thấy thời gian trôi qua vội vã, mà ngược lại cô còn cảm nhận được sự tuyệt vời ấm áp của không khí ngày Tết này.
Mãi lúc vào trong nhà, Cẩm Từ mới nhận ra mình không những để mặt mộc, mà tóc tại cũng chỉ được búi qua loa, cô ngượng ngùng hắng giọng, bảo anh chờ một lát.
Tần Huân thấy vậy bèn mỉm cười:
Như thế này đẹp lắm.
Bình thường khi làm việc Sầm Từ ăn mặc rất chỉn chu, có lẽ do thói quen nghề nghiệp, cô không phải là cô gái ăn mặc cẩu thả, mà khá chú ý đến hình tượng bản thân, nhưng Sầm Từ cũng không thích trang điểm đậm, vốn cô đã có làn da trắng, nên chỉ cần trang điểm nhẹ là rất thu hút rồi.
Bà nội Sầm nhiệt tình giữ Tần Huân ở lại ăn cơm.
Tần Huân cũng không khách sáo, hay cũng có thể anh vốn có dự định như thế, nên xắn tay áo đi rửa tay định xuống bếp.
Hôm nay nhà bà nội có rất nhiều hàng xóm đến chơi, bởi chúc Tết vào ngày đầu tiên của năm mới đã thành một tục lệ.
Ở đây bà nội Sầm là người được nể trọng, bởi bà chăm hoa tốt, những người dân xung quanh cũng thích nuôi hoa cỏ, nên có vấn đề gì họ đều đến xin ý kiến bà nội Sầm.
Sau đó Tần Huân chú ý đến bức tường dán đầy ảnh bên cạnh cửa sổ song sắt hoa, từ góc của anh có thể nhìn thấy rõ, có rất nhiều bức ảnh cũ đen trắng, cũng có một vài ảnh màu giai đoạn đầu cũ kỹ, tuy vẫn còn màu sắc, nhưng chất lượng không hơn những tấm ảnh cũ là mấy.
Tần Huân thấy hứng thú, liền hỏi chuyện về những tấm ảnh trên tường, bà nội Sầm cười nói, có tấm ảnh chụp hồi bà còn trẻ, có tấm ảnh chụp bố mẹ Sầm Từ, còn lại đều là của Sầm Từ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.