Chương 51: Bán Sắc
-
Cái Thùng Cơm Sát Vách
- Tửu Tiểu Thất
- 2517 chữ
- 2020-01-29 11:00:22
Editor: minhphuongvm
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
Sau khi truyền nước xong, tâm trạng Kiều Phong rất tốt, hai người cùng rời khỏi bệnh viện, thấy vẫn còn sớm họ lại chẳng có việc gì nên đi thẳng đến trung tâm thương mại bên cạnh dạo một lúc. Đi shopping là một hoạt động vô cùng tích cực mà những cô gái tràn đầy năng lượng ưa thích. Lam Sam mua một đôi giày, một cái váy, một cái vòng tay, cô sợ Kiều Phong thấy chán nên đưa anh sang khu nam trang, chọn cho anh một cái áo sơ mi hoa cùng một cái thắt lưng. Phía dưới chiếc áo sơ mi có in hình những chiếc lá phong đỏ đang bay trong gió, đàn ông mặc vào thì hơi thiếu nam tính và cộng thêm một chút khí khái của một anh chàng ca sĩ vùng nông thôn, cũng bởi vậy mà nó chẳng bán được. Đương nhiên dưới giá trị của khuôn mặt đẹp của Kiều Phong thì anh không cần lo lắng đến điều này.
Lúc tính tiền, Lam Sam đưa thẻ của mình cho nhân viên thu ngân, cười với Kiều Phong:
- Hôm nay để chị trả.
Kiều Phong rất sung sướng, đây là quần áo Lam Sam mua cho anh, dù cái áo sơ mi kia hơi bị xâu xấu hoắc một tí nhưng anh vẫn vô cùng thích như cũ nhé.
Cô bé thu ngân nhận chi phiếu và nhìn Lam Sam bằng ánh mắt thần thánh. Cô nàng thầm nghĩ sau này nhất định sẽ phải được giống như vị mỹ nữ này, kiếm thật nhiều tiền để bao một anh tiểu bạch kiểm đẹp trai, rồi còn có thể mua thật nhiều quần áo đẹo cho anh chàng tiểu bạch kiểm nữa chứ! Kể cả màu đỏ đỏ tím tím luôn. Cố lên nào! Nghi ngờ quá!
Hai người cùng ôm theo túi lớn túi nhỏ bước lên cầu thang chuyền, vào một quán nước, Lam Sam dừng lại nhìn chằm chằm hình ảnh kem ly in trên áp phích quảng cáo, hai mắt cô tỏa sáng nhất định không rời.
Thèm ăn kem ly quá! Cô nuốt nước bọt, đột nhiên thấy đầu hơi chùn xuống, hóa ra là Kiều Phong lấy tay chùm lên đỉnh đầu cô. Anh đè đầu cô xuống, ấn nhẹ, kéo cổ cô xoay một vòng 90 độ, mặt xoay sang một bên trông rất ép uổng đáng thương.
- Không được ăn. – Anh nói.
Lam Sam nghẹo cổ oán giận:
- Nhìn thôi cũng không được à?
Kiều Phong vò tóc cô lung tung, mỉm cười đáp:
- Không được!
Cắt! Cái tính tình này! Lam Sam lườm anh, nhìn xong lại nghĩ đến ba ngày nay anh phải truyền nước, thôi không thèm tính toán với anh luôn.
Ngay sau đó hai người rời khỏi quán nước, lúc đi ngang qua một cửa hàng trang sức, Lam Sam bước vào, cầm một vài cái kẹp tóc và hoa cài tóc múa may trên đầu rồi quay sang hỏi ý kiến Kiều Phong. Sau vài lần hỏi, Lam Sam cuối cùng xác định tên tiểu tử này thẩm mỹ chỉ dừng lại ở trình độ sơ khai, hoàn toàn không thể lấy để tham khảo. Cô tháo hoa cài tóc xuống, nghiêng đầu thấy trên tường treo rất nhiều bờm hình tai mèo. Oa oa oa, thật quá đáng yêu! Lam Sam nhào vào lựa chọn. Bờm không chỉ có kiểu dáng dành cho con gái mà cả con trai nữa, hai loại chủ yếu chỉ khác nhau ở chỗ cao thấp, kích thước một chút, đều có các loại trơn, da báo, lông… Lam Sam chọn cho mình một cái bờm ánh kim trông rất quý tộc và cho Kiều Phong một cái chỉ toàn màu đen thui, cả hai đều làm giả nhân vật hoạt hình. Cô ngoắc Kiều Phong:
- Lại đây thử chút xem!
Kiều Phong ôm đầu:
- Cái này dành cho con gái!
Nhân viên bán hàng chạy đến:
- Thưa ngài, cái này dành cho nam giới ạ.
Mặc dù vậy Kiều Phong vẫn đánh chết không chịu đeo như cũ, anh trùm kín đầu một cách vô cùng cẩn trọng.
Lam Sam chẳng còn cách nào khác đành mua chúng về, sau này sẽ từ từ tìm cách bắt anh đeo. Không biết vì sao cứ nghĩ đến hình ảnh Kiều Phong đeo bờm tai mèo là cô lại thấy máu huyết sôi trào một cảm giác hưng phấn, mẹ nó chứ, sao cô cứ thích mèo thế nhỉ, chẳng lẽ kiếp trước cô là chó à?
Trên đường về nhà có ngang qua một cửa hàng bán đồ cho thú nuôi, hai người lại mua một ít đồ cho Schrodinger. Sau khi trở về, Lam Sam ghé vào nhà Kiều Phong đùa nghịch với Schrodinger một chút. Tuy thái độ của Schrodinger đối với cô hôm qua khá tốt nhưng hôm nay cứ như mất trí nhớ, lập tức trở lại lạnh lùng với cô. Lam Sam mặt vẫn hề hề chọc nó tức giận đến mức kêu meo meo loạn cả lên.
Kiều Phong bê hai bát hoa văn gốm xanh đi tới cùng một tô inox nhỏ. Anh hỏi:
- Lam Sam, cô có muốn ăn chè tuyết lê không?
- Muốn!
Biết ngay mà. Kiều Phong đưa cô một bát, hai người cùng ngồi trên thảm ăn chè tuyết lê. Chè này Kiều Phong nấu từ sáng sớm hôm nay để nhuận phổi hạ sốt, nhưng đối với Lam Sam thì ăn chỉ vì ăn thôi. Schrodinger nhìn họ mắt lom lom, hy vọng họ có thể phát huy chút ít tinh thần chia sẻ nhưng hai người kia không hề có một chút ý định chia cho nó. Nó cúi thấp đầu thất vọng, bất mãn kêu một tiếng meo.
Chủ nhân của nó đã không còn thương nó nữa rồi, nó sớm nhận ra rồi mà.
Nó đành giận dỗi đi ra, ngồi trước cửa sổ sát mặt đất nhìn về phía trời chiều xa xăm, bộ lông mềm mại như nhung của chú mèo mập mạp đổ bóng xuống dưới ánh tà dương có phần thưa thớt.
Ăn xong chè tuyết lê, Lam Sam hỏi Kiều Phong:
- Kiều Phong, hình như anh có nghiên cứu tương đối đối với hệ thống theo dõi đúng không?
Kiều Phong khiêm tốn nói:
- Tạm được.
- Vậy anh nói xem, có thể đồng thời quản lý và di chuyển hình ảnh đến một chỗ khác không? Ví dụ như đưa hình ảnh lên một màn hình lớn chẳng hạn?
- Có thể, chỉ cần thiết lập kết nối giữa hai bên.
Lam Sam vỗ đùi:
- Hóa ra là vậy, tôi vẫn còn bực mình đấy. Tôi kể cho anh nghe nhé. Lần đầu tiên gặp anh ở trung tâm triển lãm đó, anh còn nhớ hay không?
Làm sao mà có thể không nhớ được cơ chứ…
Lam Sam gật đầu nhìn anh, còn nói:
- Ngày đó tôi và Tiểu Du Thái đang cùng nhau đùa nghịch thì bị quay lại và truyền lên màn hình lớn, bị toàn bộ mọi người trong đại sảnh nhìn thấy. Tôi cảm thấy chuyện này có thể coi là đặc biệt gian ác nhé. Anh nói có phải có người đã ghi hình chúng tôi và truyền lên màn hình lớn hay không?
Hóa ra rốt cuộc là muốn tính sổ đây? Kiều Phong có phần chột dạ:
- Hẳn vậy.
- Anh nói xem có phải kẻ đó bị thần kinh hay buồn chán không, anh ta mưu đò gì nhỉ?
- ….
Bởi sự trở ngại xu hướng tư duy tâm lý nên Lam Sam không hề nghĩ đến Kiều Phong cô chỉ hỏi:
- Anh có trình độ cao như vậy có thể giúp tôi điều tra cái tên bại hoại đó ở đâu ra không?
- Có thể… - Kiều Phong mím môi, hỏi: - Điều tra ra thì cô dự định sẽ đối phó với hắn như thế nào?
Lam Sam nở một nụ cười đen tối, miệng tru lên như xe lửa:
- Bà đây sau khi sờ sờ nắn nắn hắn sẽ đem hắn tiền dâm hậu sát! Hừ hừ hừ hừ!
- Là tôi làm.
- …
Kiều Phong sợ cô không tin, còn thề sắt son và giải thích:
- Thật là tôi làm mà, lúc đó là để trả thù các cô.
- …
Tiếp đó không hề xuất hiện những hành động tràn ngập mờ ám như trong truyền thuyết. Lam Sam chỉ vật anh ra thảm đánh cho một trận. Đánh xong cô vẫn chưa hết giận, bỏ anh lại chạy về nhà.
Kiều Phong nằm ngây người trên tấm thảm Lam Sam yêu thích nhất, anh không tự chủ được mà sờ sờ ngực. Có một số việc khoa học không cách nào giải thích được, so với bây giờ, rõ ràng khi một người nằm ngửa thì nhịp tim sẽ đập với vận tốc chậm lại, vì sao nhịp tim của anh lại đập nhanh hơn chứ?
Anh hít sâu, hỏi Schrodinger đứng cách đó không xa:
- Schrodinger, mày nói xem tao bị làm sao thế?
Bóng lưng của Schrodinger vẫn thẳng đứng một cách cố chấp và kiên quyết. Nó không kêu tiếng nào mà đứng tựa như một bức tượng điêu khắc.
¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬¬____ Bản vương mới mặc kệ ngươi đấy!
Kiều Phong nằm thật lâu trên mặt đất, sau đó đứng dậy tự hỏi làm thế nào để Lam Sam nguôi giận bây giờ. Nếu như sờ sờ nắn nắn có thể làm cô hết giận anh ngược lại xin tự kính dâng chính mình, nhưng sự thật vô cùng hiển nhiên là phương pháp này không hề có tác dụng với đối phương.
Vậy còn có thể làm gì đây? Mời cô ăn ngon? Lôi kéo sự hỗ trợ của Schrodinger?
Tầm mắt anh cuối cùng rơi xuống một đống đồ mua sắm vứt trên ghế salon. Đó đều là những thứ họ cùng nhau đi shopping mua về nhưng Lam Sam quên chưa cầm đi. Anh đi tới cầm lấy chúng, định mượn cớ này để gõ cửa nhà cô, trong đó có một túi màu nylon hồng mua ở cửa hàng trang sức, bên trong đựng mấy cái bờm và dây nơ Lam Sam mua.
Kiều Phong cúi xuống, nhìn thấy một cái bờm tai mèo, ánh mắt anh khẽ giao động.
…. Liều mạng thôi.
Tính tình Lamm Sam cũng rất nhanh giận nhanh nguôi. Cô tự giải thích rằng đó là do lúc đó Kiều Phong tâm trạng bức thiết muốn báo thù, chuyện này vốn do cô và Tiểu Du Thái sai trước. Bởi vậy cô về đợi một lúc thì cơn giận đã tiêu tan rồi. Thật ra nếu hành hạ người ta vào thời điểm này hình như cũng hơi độc ác, dù sao tên tiểu tử kia cũng vừa mới khỏi bệnh nhé.
Cốc cốc cốc, có người gõ cửa. Lam Sam biết đó là Kiều Phong, cô đi tới cửa, đột nhiên giật mình giữ chặt cửa.
Sau đó cô liền đứng ngây dại.
Trước cửa đúng là Kiều Phong chứ không hề sai, nhưng thế nhưng… Anh đang đeo cái bờm tai mèo! Vốn là một khuôn mặt mi mực như họa vô cùng tuấn mỹ nhưng hiện trên đầu lại xuất hiện thêm hai cái tai bằng lông nho nhỏ. Đáng yêu đến mức không cách nào diễn tả được có được không chứ! Trên hai lỗ tai đen nhánh kết hợp với ánh mắt khẩn khoản, có cảm giác giống như một chú mèo hoang bị bỏ rơi.
Lồng ngực Lam Sam dường như bị một mũi tên xuyên thủng, ngay giữa hồng tâm! Vì quá kích động, cô thậm chí còn khá bối rối ngây ngốc nhìn anh, môi khẽ run lên.
Kiều Phong không thể phán đoán nổi phản ứng của cô là như thế nào, anh thăm dò tiến lên phía trước một bước:
- Lam Sam?
- Anh đừng đến đây! – Lam Sam chợt lùi một bước thật dài về phía sau.
Kiều Phong hơi thất vọng:
- Cô không thích à? – Làm anh thiệt thòi đứng ngắm trước gương bao lâu.
- Tôi…. Thích…. Không phải thế, - Lam Sam gõ gõ đầu, trợn mắt nhìn anh: - Anh có biết không, bán sắc là một kiểu hành động cực kỳ đáng xấu hổ đấy.
- Hả? – Kiều Phong nghi ngờ nhưng giờ anh chỉ quan tâm đến một vấn đề: - Vậy cô có còn giận không?
- Không phải là giận hay không, nhưng anh không được tháo nó xuống, nếu không tôi lại giận đó.
- À, được. – Tuy rằng cái bờm khiến anh có phần không được tự nhiên nhưng vì Lam Sam nguôi giận nên anh cũng đành liều mạng vậy, anh chỉ khẽ lắc lư đầu nhưng cũng không hề tháo xuống.
Động tác đầu của anh run rẩy giống như một con mèo khiến Lam Sam phát hiện ra đối với cô Kiều Phong đã pk hạ gục Schrodinger và trở thành chú mèo đáng yêu nhất trên thế giới. Cô siết chặt quả đấm, mẹ kiếp, sao lòng cứ mầm xuân mạnh mẽ như động dục thế này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ? Vì sao lại cứ muốn nhào tới đè anh ta xuống mà hôn hôn thế này, yêu sao?
Cô vốn là người có tiết tháo có được hay không…
Lam Sam không còn tức giận Kiều Phong như trút được gánh nặng, anh đưa cô về nhà nấu cơm cho cô ăn.Thế nhưng Lam Sam cảm thấy sau vài ngày ốm, bây giờ Kiều Phong nên nghỉ ngơi nhiều hơn, không thích hợp để làm việc mệt nhọc nên kiên quyết đòi ra ngoài ăn. Lam Sam cảm xúc dâng trào lúc này bất cứ giá nào cũng đòi xuống tiệm ăn gần đó.
Ra ngoài ăn cơm, hai người cùng cao hứng ngồi cùng nhau ăn, Kiều phong cũng nhất định không tháo cái bờm tháo cái bờm tai mèo xuống, nên Lam Sam bị ảnh hưởng bởi sắc đẹp mà ăn thêm hẳn một bát cơm.
Schrodinger ngồi đối diện cửa sổ sát đất ngắm trời chiều thẳng 2 giờ đồng hồ liền cho đến tận khi mặt trời xuống núi. Đến lúc đó hai kẻ ngu ngốc kia mới nhớ ra để dỗ dành nó, tâm trạng luơng thiện của nó đã vô cùng mệt mỏi và cảm giác là không yêu nổi nữa.
Đêm hôm đó Lam Sam lại mơ thấy đang cởi quần áo người ta, nhưng lần này không may là người đàn ông vẫn không hề lộ rõ diện mạo như cũ nhưng lại xuất hiện thêm trên đầu một cái bờm tai mèo.