Chương 70: Phân Ly
-
Cái Thùng Cơm Sát Vách
- Tửu Tiểu Thất
- 2190 chữ
- 2020-01-29 11:00:24
Editor: minhphuongvm
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
Món quà ông Ngô tặng Lam Sam là một bộ sản phẩm điện tử hình Hello Kitty, bao gồm một cái loa tinh xảo, một bộ tai nghe điện thoại và một cái USB có gắn móc treo chìa khóa, tất cả đều có in hình chú mèo nhỏ trên đó. Mấy món đồ này đều vô cùng đáng yêu, theo cách nói của người Nhật Bản chính là "cute " nên Lam Sam cực kỳ thích.
Cha trước khi đi cũng tiện tay để lại quà tặng Kiều Phong nên ngay khi về nhà anh liền thấy một bàn xếp toàn bạch tuộc viên chiên. Ngàn dặm xa xôi từ quốc đảo trở về bê nguyên một bàn toàn đồ ăn, ôi đây mới chính là tình thương bao la của người cha đó nhé...
Tối hôm đó Kiều Phong lấy một cái chảo thật lớn chiên bạch tuộc viên cho Lam Sam, tuy làm lần đầu tiên nhưng đã đại thành công, anh tổng cộng rán sáu đĩa thì Lam Sam ăn hết năm, sau khi ăn xong còn không quên khen tặng:
- Bây giờ em không thể không thừa nhận anh đúng là thiên tài đấy nhé.
Đối với lời khen tặng không hề có tính khích lệ động viên này Kiều Phong vô cùng vui vẻ nhận:
- Đó là chuyện đương nhiên.
Lam Sam nhìn một bàn xếp toàn đồ ăn, cười hỏi anh:
- Sao anh không còn chia riêng thức ăn với em nữa à? Không còn ngại nước bọt của em sao?
Kiều Phong vẫn tiếp tục vuốt tóc mà không hề nhìn cô, nhỏ nhẹ đáp:
- Cũng đâu phải là chưa từng nếm thử nước bọt của em.
Lam Sam bỗng nhớ lại nụ hôn của hai người, sức mạnh lúc đó dường như anh chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô luôn, cô lại thấy hơi xấu hổ, vùi đầu vào bát cơm.
Buổi tối lúc chuẩn bị chia tay Kiều Phong đương nhiên lại quấn lấy Lam Sam hôn hít. Chỉ mấy ngày hôm nay thôi kỹ thuật hôn của anh đã tiến bộ vượt mức thần tốc như tên lửa và lần nào Lam Sam cũng được cảm nhận sâu sắc điều đó. Đầu tiên anh sẽ mạnh mẽ đè cô xuống ép cô hôn anh, sau đó lại nhẹ nhàng hơi tách ra, đến cuối cùng là mút nhẹ đầu lưỡi của cô. Ôi cảm giác lúc ấy đúng thật là... Lam Sam cảm thấy anh giống như một con yêu quái đang hút hết linh khí của cô, khiến cô không sao có thể đứng vững.
Là một lão xừ nam hơn hai mươi năm có lẻ, phản ứng của Kiều Phong có phần hơi quá nhạy cảm chỉ cần một chút hơi mãnh liệt cùng với một chút triền miên là có thể khiến cho cơ thể anh biến hóa thần kỳ. Mỗi khi Lam Sam cảm thấy chỗ đó cứng lên cô lập tức đẩy anh ra.
Kiều Phong lại quấn tới với hơi thở nóng bỏng và giọng nói cuốn hút gọi cô:
- Lam Sam...
Lam Sam cũng sợ chính bản thân không giữ nổi tỉnh táo nên lập tức chạy chối chết.
Tiếp đó là những ngày Lam Sam sinh hoạt như heo, chỉ khác heo duy nhất một điểm đó là cô ngoài ăn và ngủ thì có thể sẽ tự vấn bản thân một chút về nhân sinh quan. Cô nhận ra có một số việc không thể cứ dày công suy nghĩ là có thể thông suốt được, càng nghĩ càng miên man đến hiện tại chính cô cũng không biết mình nên làm gì bây giờ. Từ nhỏ đến lớn cô vốn không có chí hướng gì lớn lao, vẫn luôn sống kiểu nước chảy bèo trôi qua ngày, người ta đi học cô cũng đi học, người ta vui chơi cô cũng đi chơi, nhưng bởi tư chất có hạn nên thành tích cũng nửa vời, vì chỉ số thông minh thiếu thốn nên càng ít suy nghĩ đến vấn đề lý tưởng gì đó nhân sinh gì gì đó.. Trước đây có một khoảng thời gian cô cũng rất hoang mang,,đó là khi vừa tốt nghiệp đại học, lúc ấy cô không biết mình nên đi theo con đường nào. Là người sống trong một bối cảnh náo nhiệt không ngừng chuyển biến sẽ cảm thấy bản thân thật vô cùng nhỏ bé không sao sánh nổi, nhưng vì thói quen nên cô vẫn lưu luyến chốn đô thị phồn hoa mà không muốn trở về quê sống một cuộc sống khô khan mà yên ả.. Sau đó cô nghe theo lựa chọn của bản thân mình ở lại và tự vượt qua những sóng gió nho nhỏ trong cuộc sống, rồi cô dần dần tìm lại trạng thái ổn định một cách hơi nửa vời. Trước khi cô thôi việc thu nhập của cô cũng tương đương với những bạn học có trình độ cao của mình, một số bạn học xuất sắc thời trung học của cô cũng chưa bao giờ kiếm được thu nhập như cô nên cô cũng thấy tương đối là đủ.
Thế nhưng hiện tại như lý luận của Kiều Phong bỏ qua vỏ bọc tiền tài kia thì trong sâu thẳm nội tâm cô khát vọng điều gì nhất?
Cô bỗng lo sợ và nghi hoặc.
Lam Sam cảm thấy mấy ngày nay cô toàn để tâm đến những chuyện vụn vặt không đâu, cô không thể làm sáng tỏ rõ ràng những vấn đề hư ảo và thần bí như thế được. Cô không tím việc làm nữa mà cả ngày chạy sang nhà Kiều Phong ca hát nhảy múa chẳng buồn làm gì. Có đôi khi cô cũng tự cảm thấy bản thân không biết xấu hổ,nhưng sau khi hoàn tất quá trình tự kiểm thông thường cô sẽ càng không biết xấu hổ mà nghĩ rằng, anh ấy là bạn trai của cô mà, cô không dựa vào anh thì dựa vào ai chứ.. hì hì hì...
Kiều Phong đối với điều này lại vui vẻ đến thần kỳ. Anh coi chuyện nuôi bạn gái sao cho thật mập mạp xinh đẹp thành một nội dung siêu quan trọng trong "Thăm dò các quy luật của vũ trụ" rồi và coi đó chính là trọng điểm trong quy luật sinh hoạt hàng ngày của mình trong thời gian này.
Cuộc sống yên bình vừa được thông suốt cứ như vậy bị một cuộc gọi cách hai nghìn kilomet chấm dứt.
Đầu dây điện thoại bên kia giọng mẹ Kiều vô cùng phấn khởi:
- Kiều Phong ơi cuối tuần này mẹ sẽ về đến Bắc Kinh con đến đón mẹ nhé.
- Được hay con đưa Lam Sam đến cùng được không?
- Được được được. - Chỉ đợi cậu con trai nói câu này, mẹ Kiều vui mừng nên giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: - Con trai à con đúng là tấm áo bông tri kỷ của mẹ mà.
Kiều Phong đen mặt:
- Đó là câu nói dành cho con gái mà.
- Được rồi được rồi đợi về rồi nói sau nhé.
- Câu này mẹ đã nhắc đi nhắc lại biết bao nhiêu lần rồi.
- Yên tâm đi lần này là thật vì Kiều Phong nhà ta đã có bạn gái rồi mà.
Nghe câu dỗ dành của người mẹ ruột thịt của mình như dỗ trẻ con khiến Kiều Phong cảm thấy có phần thất bại.
Lam Sam biết chuyện Kiều Phong muốn đưa mình đi đón mẹ anh, cô liền vui vẻ đồng ý, dù sao cô cũng đã được gặp cha anh, cô cảm thấy người nhà anh đều không xấu được.
Thế nhưng kế hoạch này đến cuối cùng lại bị rối loạn. Chiều hôm đó Lam Sam nhận được cuộc gọi của cha mình. Vì không để cha mẹ phải lo lắng nên Lam Sam không kể cho gia đình nghe chuyện cô đã thôi việc, ngày hôm qua nói chuyện với mẹ cô còn giả vờ như mình đang rất bận rộn.
- Lam Sam ngày kia mẹ con sẽ phẫu thuật con có thể xin nghỉ vài ngày về chăm sóc mẹ được không?- Cha Lam nói.
Lam Sam như bị búa đập vào đầu, cả đầu bỗng kêu ""Ong ong", cô vô cùng hoảng hốt, ngay cả giọng nói cũng trở nên ngắt quãng:
- Phẫu thuật cái gì? Mẹ con có chuyện gì vậy?
- U ở tử cung, nhưng con cũng không cần phải quá lo lắng đâu, là u lành.
Sao có thể không lo được chứ! Lam Sam hỏi:
- Bây giờ mẹ thế nào rồi? Sao lúc xét nghiệm thấy khối u sao mọi người không cho con biết?
- Con cứ yên tâm hiện không có vấn đề gì lớn, đó chỉ là khối u lành thôi, cũng phát hiện kịp thời nên bác sĩ đã hẹn ngày mổ rồi. Mẹ con sợ con bỏ lỡ công việc nên không cho cha nói với con, nhưng cha thấy mẹ con thật lòng nhớ con quá nên giấu bà ấy gọi điện hỏi con, nếu công việc con quá bận thì...
- Bình tĩnh, hiện con không đi làm. Con đã xin thôi việc từ lâu nhưng sợ cả nhà lo lắng nên không dám nói. - Lam Sam hơi nghẹn ngào: - Cha à, ngày mai con sẽ về nhà, à không con sẽ về ngay hôm nay. Con đi mua vé ngay lập tức đây.
- Con sao lại không đi làm? Có đủ tiền về không?
- Công việc không tốt nên con nghỉ luôn, tiền con vẫn đủ tiêu, cha không phải không biết con gái rượu nhà cha rất biết tiết kiệm tiền chứ.
Cha Lam bị cô chọc cười rồi:
- Điểm này con gái giống cha.
Sau một hồi trao đổi với cha mình Lam Sam biết được cặn kẽ bệnh tình của mẹ cô, cô nghe qua cũng không hiểu lắm nhưng khi nghe được khối u không quá lớn cũng thấy yên tâm hơn.
Dập máy cô nhìn thấy vẻ lo lắng của Kiều Phong nhìn cô.
Lam Sam giải thích vắn tắt tình huống trong nhà rồi nói:
- Em định mua vé về nhà ngay đêm nay.
- Anh về cùng em.
- Không cần đâu. - Cô lắc đầu- Mẹ anh sắp về rồi, cả nhà lâu lắm không gặp nhau, riêng chuyện em không thể ra sân bay đón bà đã là không được rồi, sao lại còn mang cả con trai bà đi chứ.
- Vậy em về trước nhé đợi ít ngày nữa anh sẽ qua thăm em.... và cả mẹ em nữa.
Lam Sam thở dài:
- Ừ đến lúc đó rồi hãy nói.
Câu trả lời có phần lấy lệ của cô khiến ánh mắt Kiều Phong tối sầm lại. Nhưng anh liền nghĩ tâm trạng cô đang rất hoảng loạn nên vội nói thêm:
- Bây giờ anh đi đặt vé máy bay em mau về thu xếp hành lý đi.
- Được đặt chuyến sớm nhất nhé. - Lam Sam nói xong vội vàng hôn anh một cái, chưa đợi anh đáp lại cô đã đứng dậy chạy về nhà thu xếp đồ đạc.
Hôm đó cả hai ăn qua loa ở sân bay, sự việc diễn ra quá đột ngột khiến họ đều vội vàng như đang đi hành quân. Kiều Phong không kịp điều chỉnh tâm lý đã phải đối mặt với sự chia ly này, tâm trạng chua xót trong lòng là điều không sao tránh khỏi. Trước khi đăng ký,,anh ôm chặt lấy cô không chịu buông.
Lam Sam an ủi anh:
- Được rồi được rồi đâu phải không bao giờ gặp lại chứ, anh cứ như là bé gái không bằng.
Kiều Phong chợt hỏi:
- Có phải em vẫn chưa nói với cha mẹ em về chuyện của chúng mình đúng không?
- Ừ, lần này về em sẽ nói. - Cô nói rồi vội thoát khỏi ngực anh, kéo vali vội đi, vừa đi vừa vẫy tay chào anh.
Ánh mắt Kiều Phong lưu luyến không rời, cứ mãi đuổi theo cô cho đến khi cô đi khuất. Anh vẫn không sao bỏ về được mà đứng lại ở sân bay một lúc, anh còn chạy đến đợi máy bay cất cánh, mãi đến khi máy bay đi mất anh mới chịu ra về.
Bạn gái của anh đã đi một cách vô cùng vội vã mang theo cả những hoang mang lo lắng trong lòng cô, anh cảm thấy không đành lòng, vì người nhà cô nên anh thay cô lo lắng, ngoài ra ở một nơi nào đó sâu trong lòng anh bỗng chợt dâng nên một nỗi niềm ưu thương âm thầm vô cùng nhỏ bé nhưng không sao có thể diễn tả bằng lời.