Chương 74: Thảo Nguyên
-
Cái Thùng Cơm Sát Vách
- Tửu Tiểu Thất
- 1213 chữ
- 2020-01-29 11:00:25
Editor: minhphuongvm
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
Tựa như tất cả các động vật giống đực trên thế giới tự nhiên luôn phải gánh vác trách nhiệm săn mồi và kiếm ăn, Kiều Phong ra cửa dạo một vòng rồi mang về cho người của anh một bữa ăn phong phú. Lam Sam ăn một bữa no nê cuối cùng mới lấy lại sức lực.
Sự chú ý của Kiêu Phong không hề dành vào bữa ăn, mặc dù tay đang và cơm nhưng anh lại luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, ánh mắt luôn ẩn chứa ý cười dịu dàng, dường như anh chàng này căn bản chẳng biết mình đang ăn gì đâu nhỉ?
Lam Sam bị anh nhin mãi cũng thấy mất tự nhiên, xị mặt lườm anh.
Ý cười trong ánh mắt Kiều Phong càng sâu hơn.
Ăn tối xong, hai người cùng nhau đi tắm. Kiều Phong rất thông cảm cho nỗi vất vả của cô trong lần đầu tiên nên cũng chỉ dám đòi thêm chút tiện nghi, rồi anh lau khô ngươi Lam Sam và ôm cô ra ngoài. Lam Sam xoa xoa bộ quần áo mình đang mặc trên người, Kiều Phong thấy vậy ngăn cản cô, anh dịu dàng nói:
- Em không muốn xảy ra chuyện gì nữa chứ, em muốn gì anh đều mua cho em hết.
- Em muốn về nhà. - Lam Sam trả lời.
Mới vừa uyên ương hí thủy mà nay đã phải chia lìa sao?
Kiều Phong rất không đành lòng, anh ôm eo cô nhất định không rời, nhẹ giọng dụ dỗ:
- Đừng đi mà, đêm nay ở lại đây được không em?
Lam Sam chắc chắn sẽ không ở lại đâu, một khi cô qua đêm không về bố mẹ cô sẽ biết chuyện ngay... nghĩ đến đây cô lại thấy cực kỳ xấu hổ.
Cô chẳng còn cách nào khác đành đẩy anh ra:
- Không được, em không thể qua đêm bên ngoài không về được.
Kiều Phong biết không thể lay chuyển được cô, anh đành phải tự mình đưa cô về tận nhà.
Đêm hôm đó trước khi đi ngủ, Kiều Phong liên tục nhận được tin nhắn chúc mừng từ người thân của anh, một số người thì gọi điện thoại, nhưng không biết vì sao lần này ba người nhà anh đều đồng loạt oanh tạc trên email, hy vọng anh báo cáo tình hình gần đây.
Được rồi, quan trọng nhất không phải là anh mà là chuyện của anh và Lam Sam.
Kiều Phong không nói gì mà dùng icon:)) để trả lời các bình luận trên, mãi đến khi Ngô Văn nghi ngờ không biết Kiều Phong có phải vừa bị trộm nick nên anh thử thăm dò đối phương có cần vay tiền không.
Kết quả là mẹ Kiều nở nụ cười lạnh lùng nhưng vô cùng xinh đẹp mà nói: Kẻ nào không sợ chết dám trộm nick của Kiều Phong chứ?
Kiều Phong::)
Ngô văn: Cũng đúng.
Kiều Phong::)
Đại Ngô: Mỗi lần gặp mặt lão đại anh liền cảm nhận được sự ưu việt cua chỉ số thông minh của em không ngừng tăng mạnh rồi.
Kiều Phong::)
Tiểu Kiều: Kiều Phong nếu con còn như vậy thì mẹ có thể hiểu được là vì con đã bị Lam Sam chiếm đoạt rồi đúng không?
Đến lúc này Kiều Phong đã không còn bình luận gì thêm.
Tiếp đó là đến phiên ba người nhà anh còn lại bắt đầu bình luận.
........
Ngày hôm sau Lam Sam muốn cùng cha mình đưa mẹ đến bệnh viện tái khám định kỳ nên không thể đến chơi với Kiều Phong được, không có Lam Sam phụng bồi, Kiều Phong cũng chẳng thèm ra cửa nữa, anh chàng vô công rồi nghề ngồi ì trong khách sạn đọc luận văn. Lúc uể oải đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, anh lại lướt mắt nhìn quanh phòng. Đến cuối cùng tầm mắt anh dừng lại mãi trên giường, lật mạnh chăn ra, bên dưới là một dấu vết đỏ hồng đầy mờ ám - dấu vết đó chính là bằng chứng ghi lại quyền sở hữu của anh đối với cô, vì vậy mỗi lần nhìn thấy nó lòng anh lại nóng ran.
Ôi, lại muốn cô nữa rồi..
Nhân viên vệ sinh phòng đến gõ cửa để dọn dẹp lại phòng, Kiều Phong mở cửa cho họ vào. Đó chỉ là một cô bé còn ít tuổi, thế nhưng lại chẳng hề biết sợ người lạ chút nào, cô bé vừa quét dọn một vòng vừa nói chuyện với Kiều Phong. Kiều Phong khi biết cô bé này mới chỉ học đến trung học, nhân dịp nghỉ hè nên đến khách sạn của người họ hàng này làm thêm kiếm chút thu nhập phụ giúp gia đình.... Cô bé nói liên miệng, mặc dù vậy thật ra anh chẳng mấy hứng thú muốn nghe. Đến khi cô bé vô cùng thuần khiết nhìn thấy dấu vết trên giường thì lập tức ngừng máy hát, mà khiếp sợ nhìn anh như vừa phát hiện ra một thế giới mới. Cô bé nhanh chóng quét dọn xong lập tức rút lui.
Kiều Phong nhớ Lam Sam đến nỗi buôn bực trong lòng, nên đi thẳng ra cửa đi dạo một vòng. Ở cầu thang anh nhìn thấy cô bé nhân viên vệ sinh nọ, cô bé quay lưng về phía anh, không biết là đang gọi điện cho ai, tốc độ bắn máy nhanh kinh khủng:
- Chị X ơi, ở phòng 802 có một anh chàng trông cũng ưa nhìn đến nghỉ lễ, thiên chân vạn xác em chính mắt nhìn thấy luôn, em nói thật cho chị biết nhé, đàn ông cũng có thể sinh con đấy.
Kiều Phong im lặng quay đầu đi lên, bởi vì cái hồ ngôn loạn ngữ của cô bé bất học vô thuật kia khiến trong đầu anh không thể không hiện lên hình ảnh anh và Lam Sam sinh con, căn bản là không sao dừng lại được. Đúng là sinh con đẻ cái là một trong những sự kiện vô cùng vất vả trong đời người, khi nghĩ đến cảnh Lam Sam vì vậy mà phải khổ sở, đương nhiên Kiều Phong hy vọng là anh có thể sẻ chia nỗi khổ này cùng cô. Nếu đàn ông có thể thay người phụ nữ của mình sinh con thì thật tốt biết bao nhiêu..... Kiều Phong lặng lẽ nhìn lên trời, anh dường như nghe thấy âm thanh sụp đổ trong thế giới của mình.
Sức khỏe của Bà Thương Bình Bình sau cuộc phẫu thuật tiến triển rất tốt. Bác sĩ nói bà có thể trở lại hoạt động bình thường, chỉ là không được vận động mạnh. Sau hai lần tái khám, hai vợ chồng quyết định về thảo nguyên một chuyến thăm ông nội Lam Sam. Lam Sam e thẹn nói với Kiều Phong rằng, khi ông nội biết tin cô đã tìm được "người đàn ông có thể tin cậy" thì hy vọng sẽ được gặp anh một lần.
Ngay sau đó Kiều Phong đuổi theo sát cô.