Chương 79: Đại Kết Cục
-
Cái Thùng Cơm Sát Vách
- Tửu Tiểu Thất
- 3873 chữ
- 2020-01-29 11:00:26
Editor: minhphuongvm
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
Nói là hai đứa con trai, nhưng thật ra có mỗi Kiều Phong tự tay động thủ, anh vừa nấu cơm, vừa nói chuyện với Ngô Văn.
Ngô Văn:
- Tạ Phong Sinh có gọi điện cho anh.
- Ừ.
- Em muốn mua một cái salon ô tô 4S hả?
- Ừ.
- Thế cái Tạ Phong Sinh tìm được sao em lại từ bỏ thế?
- Người chuyển nhượng là Tống Tử Thành.
Ngô Văn
Cắt
một tiếng, rồi nói:
- Em xem lại về sự khoan dung của em đi, chuyện của Tô Lạc đã trải qua bao nhiêu lâu rồi, em còn ghi thù đến tận bây giờ sao?
- Em không ghi thù về chuyện hắn léng phéng với Tô Lạc, nhưng Tống Tử Thành kia lại còn theo đuổi Lam Sam nữa chứ.
Hóa ra là như vậy. Ngô Văn gãi đầu gãi tai, cuối cùng cũng sáng tỏ. Ngô Văn lấy tư duy của một thương nhân nghĩ, một cái salon ô tô 4S, kể cả mua bán không công khai thì trao tay một cái cũng phải kiếm được 10 triệu, một món hời khổng lồ như vậy, ngay từ đầu anh còn tưởng là có bẫy cơ đấy, thế nhưng con người của Tạ Phong Sinh tinh quái như vậy, không thể lại mắc một sai lần thấp kém thế được, cho nên anh không sao nghĩ ra được, chỉ trách Tạ Phong Sinh không nói cho rõ ràng.
Ngô Văn nghĩ thầm, cái tên Tống Tử Thành kia cũng thật là một tên ngốc ngây thơ đến mức trâu bò mà! Buôn bán làm ăn là một chuyện, theo đuổi phụ nữ là một chuyện khác, sao lại có thể gom vô một chỗ thế này chứ? Vì một cô gái mà vứt đi bao nhiêu là tiền như vậy, mà vẫn hoàn toàn chẳng hề còn hi vọng có nổi một cơ hội theo đuổi được cô gái đó nữa chứ, đầu óc của tay này bị ngập nước rồi à?
Trong giới thương nhân, Tống Tử Thành vốn nổi danh là phú nhị đại, con nhà đại gia đại nghiệp, đạt đến trình độ
Không cần phải đọ tiền với tôi đâu, dù sao nếu có đọ cũng chẳng có ai nhiều tiền bằng tôi
, thế nên con người này có thể không để một vài chục triệu vào mắt là một điều không hề kỳ quái, nhưng ký quái là ở chỗ phương thức đốt tiền của cái tên này cũng thật rất có phong cách riêng nhé….
Ngô Văn cũng từng tiếp xúc với Tống Tử Thành, tuy anh không thích tay này, nhưng cũng có thể hiểu được đây hẳn là một nhân vật lớn, hiện tại xem ra, ha ha …
Có lợi mà không chiếm đó không phải là tác phong của Ngô Văn. Anh tiến đến gần hỏi Kiều Phong:
- Cho nên chỉ vì tay Tống Tử Thành trước kia là tình địch của em nên em sẽ không mua công ty của hắn hả?
Kiều Phong gật đầu:
- Đúng vậy.
- Kiều Phong, suy nghĩ này của em là không đúng rồi, anh cảm thấy thế này, nếu đã là tình địch thì em lại càng phải mua.
Kiều Phong quay lại nhìn anh:
- Vì sao?
- Em xem, trong thế giới động vật, một con sư tử đực trước khi tiến vào một tình thế đặc biệt sẽ làm gì nào? Đi tiểu, chiếm diện tích, sau đó trao mảnh đất này lại cho con sư tử cái. Khi hai con sư tử đực đánh nhau, khi đánh thắng, nó vừa cướp được con sư tử cái lại vừa chiếm được địa bàn. Cũng với lý lẽ này, salon ô tô 4S cũng chính là địa bàn của Tống Tử Thành, sao em có thể không chiếm chứ? Không chỉ thắng được Lam Sam, em còn phải thắng được cả địa bàn, vậy mới xứng là đàn ông.
Kiều Phong đương nhiên cảm thấy lời anh trai mình rất có lý, anh gật đầu:
- Tiếp tục đi.
- Còn nữa, Lam Sam không phải vẫn muốn đi làm à? Em nhẫn tâm nhìn cô ấy chạy đến làm việc cho người khác à? Là nhân viên cấp thấp cứ phải cười cười nói nói nhìn sắc mặt người khác, nhỡ bị một gã khách hàng hay một tay thủ trưởng nào đó để mắt tới thì thật tủi thân biết bao!
- Em nói rồi nhưng cô ấy không nghe.
- Tính cách của cô ấy mà chịu nghe em nói à? Bây giờ em phải mua ngay cái salon ô tô này, đến lúc đó cô ấy là bà chủ rồi, còn ai dám tỏ vẻ trước mặt cô ấy nữa? Hơn thế cô ấy đã nhẫn nhịn nhiều năm làm việc ở đây, cũng quen thuộc, mối quan hệ với các đồng nghiệp hẳn không tồi nhỉ? Hà tất phải chuyển ổ chứ? Còn nữa, Tống Tử Thành cũng chỉ có quan hệ là quyền sở hữu của salon 4S này thôi, hắn đâu có nhúng tay vào quản lý chứ? Nếu bỏ qua yếu tố này, hắn cũng chẳng để lại được gì ở salon này đây? Chẳng có gì cả. Mua bán trao tay xong, ai còn nhớ được ông chủ cũ là ai đây? Chuyện đơn giản như thế, em còn ở đó già mồm cãi láo cái gì?
Kiều Phong đã bị thuyết phục.
---------
Lúc Lam Sam nhận được cuộc điện thoại thông báo đã được thông qua phỏng vấn, Kiều Phong vẫn còn đang ở cục công thương để hoàn tất thủ tục chuyển nhượng với Tống Tử Thành. Hai người này cực kỳ ăn ý không ai phản ứng với ai. Làm xong thủ tục, Tống Tử Thành kia cũng rất khẳng khái phóng xe đi không hề dây dưa thêm, anh ta gần như tiếp đó muốn vung tay áo, thở dài một hơi, dường như cho rằng rốt cuộc bản thân đã có thể chôn chặt chuyện này.
Tạ phong Sinh tiếp đó cần giảng giải cho Kiều Phong một chút về trình tự trao đổi, Kiều Phong nghe xong không nhịn được, đáp:
- Không bằng anh cứ giúp tôi làm đi.
Tạ Phong Sinh hừ lạnh:
- Đừng mơ! Kiều Phong tôi cảnh cáo anh, tôi nhịn anh lâu lắm rồi đấy!
Tống Tử Thành lên tiếng, đây là câu đầu tiên trong ngày anh ta nói kể từ khi nhìn thấy Kiều Phong:
- Kiều Phong, chúng ta cần nói chuyện.
Kiều Phong khó hiểu nhìn anh:
- Anh và tôi có gì hay ho mà nói?
- Vẫn nên nói chuyện một chút. – Tạ Phong Sinh gật đầu, thầm nghĩ, tốt xấu gì người ta cũng đã xuất ra bao nhiêu là máu như thế cơ mà. Nhưng vì quyết tâm muốn chiếm được món lợi này, cũng tránh để Kiều Phong phải suy nghĩ, Tạ Phong Sinh và Ngô Văn cũng không kể lại về vụ mười triệu này cho Kiều Phong hay. Họ đã không nhắc đến, anh cũng sẽ chẳng để tâm.
Ngay sau đó, Tạ Phong Sinh xin phép vào phòng vệ sinh.
Tống Tử Thành cũng chẳng muốn nói chuyện với Kiều Phong đâu. Thế nhưng anh vẫn còn một vướng mắc, nhất định phải hỏi cho được một câu này mới cam tâm:
- Tôi vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc anh làm thế nào để chinh phục được cô ấy? Bằng gì chứ?
Kiều Phong lắc đầu:
- Anh sai rồi. Lam Sam không cần phải chinh phục mà cô ấy cần sự che chở.
Tống Tử Thành ngẩn ngơ.
Kiều Phong cũng chẳng buồn liếc mắt, ngay lập tức quay đầu đi đến bên cửa sổ, bắt đầu nghiên cứu quy trình kế tiếp.
Tống Tử Thành lặng lẽ rời đi.
Tối hôm đó lúc Kiều Phong về đến nhà, Lam Sam hứng khởi nói với anh tuần này cô sẽ đến salon ô tô 4S mới làm việc, cô làm quản lý bộ phận tiêu thụ, cô đã có thể thi triển đại quyền đại cước rồi nha!
Kiều Phong cười híp mắt và nói cho cô biết:
- Em không cần phải đi nữa, anh mua cho em một cái rồi.
Lam Sam trực tiếp bị hù dọa tè ra quần.
Kiều Phong cười xoa đầu cô như đầu chó, nói tiếp:
- Đây là sính lễ của anh, đợi đến khi chúng ta kết hôn thì chuyển sang tên em nhé.
- Biến. – Lòng Lam Sam cũng run run: - Cái này tốt mấy cũng mấy nghìn vạn đấy? Anh đưa sính lễ thế này thì em cũng phải góp của hồi môn tương tự, mà em có đập nồi bán sắt cũng chẳng kiếm đâu ra mấy nghìn vạn đồ cưới đâu! Kể cả một nửa, không kể cả số lẻ, em cũng chẳng có…
- Không cần, của hồi môn và sính lễ đều là để hai vợ chồng sử dụng sau khi cưới, nhận được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, em có thể bước đến đây, điều đó mới là quan trọng nhất.
Lam Sam bật khóc luôn:
- Không phải thế, em vẫn cảm thấy bỏng tay này… nói chung là giống như đang lợi dụng triệt để anh vậy.
Kiều Phong nghe cô nói vậy, anh lại thấy hơi thất vọng:
- Em nhất định phải phân định rõ ràng với anh vậy hả? Sau này chúng ta sẽ là vợ chồng mà.
- Anh đúng là tâm hồn mỏng manh dễ vỡ. – Lam Sam dở khóc dở cười. – Được rồi được rồi, chuyện này sẽ nói sau đi.
- Vậy em lái xe của chúng ta đi làm nhé?
Lam Sam thấy hơi khó khăn:
- Em đã đi làm gì đâu? Em muốn làm quản lý phòng tiêu thụ, nhưng lại không thể chen vào công việc của lão Vương được? Ông ấy vẫn luôn chiếu cố cho em mà.
- Em làm tổng giám đốc. Vốn ông tổng giám đốc kia sinh bệnh nên sắp từ chức rồi.
Lam Sam khá kích động, chỉ chỉ vào mũi mình:
- Em em em em em có thể là sao?
- Sao không được? Em có kinh nghiệm, có tài năng, nên phải tự tin lên nào. – Kiều Phong cứ thật thật giả giả mà động viên cô.
- Nếu phải bù tiền thì làm sao chứ?
- Không sao hết, chúng ta bù được.
- … - Lam Sam lên tinh thần mà nhìn anh: - Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ không để cho phải bù tiền đâu.
Hiện tại Kiều Phong đã là ông chủ rồi, có thể trực tiếp ra lệnh cho Lam Sam, thế nhưng trước khi chính thức làm việc, anh bắt buộc cô phải ký kết hiệp ước tam chương, thậm chí soạn thảo thành văn bản quy định rõ ràng.
Quy tắc dành cho tổng giám đốc:
1. Tổng giám đốc cần phải giỏi trong việc điều khiển nhân lực, chỉ cần nắm rõ toàn bộ hướng phát triển chung của công ty là được, không được phép việc gì cũng nhúng tay vào.
2. …
3. Thời gian làm việc mỗi tuần của Tổng giám đốc không được vượt quá 36h/ tuần. Mỗi tuần phải đảm bảo nghỉ ít nhất 2 ngày.
4...
5. Tổng giám đốc phải đề cao cảnh giác, nghiêm mật đề phóng bất kể là nhân viên nam, hay khách hàng nam xum xoe.
6. …
7. Tổng giám đốc phải luôn tuân theo quy định thời gian dùng bữa của ông chủ. Sáng, trưa, chiều, tối đều không được phép bỏ bữa, không được ăn uống linh tinh.
8. …
9. Khuyến khích đi muộn về sớm, khuyến khích bỏ bê công việc.
10...
11. …
12. …
Lam Sam lướt qua tất cả các quy tắc, sau cùng đành ký tên dưới góc phải.
Hai ngày sau, Lam Sam đi làm.
Toàn bộ công ty thì đều đã nhẵn mặt, vì phòng trường hợp mọi người không có bằng chứng nhưng lại nghi ngờ phỏng đoán về mối quan hề giữa Lam Sam và Tống Tử Thành nên Lam Sam mang theo ông chủ mới đến cùng luôn. Kiều Phong chỉ vừa xuất hiện nhưng chỉ dựa vào khuôn mặt của mình đã thu hút được một đám nữ hâm mộ khiến Lam Sam hơi bị bất mãn, cố tình khoác tay anh. Kiều Phong lại cực kỳ đàng hoàng mà đáp lại, còn trước mặt mọi người làm trò mà gọi cô là
em yêu
.
Hai người công khai âu âu yếm yếm tại chỗ trước mặt một bầy mắt chó.
Hai ngày trước khi nhậm chức, Lam Sam vẫn xem lại giấy tờ để đưa ra lý giải trước các tình huống. Lúc lướt qua bộ phận tiêu thụ, cô nhận ra hồi tháng Tư chính mình đã phát sinh một vụ việc. Đó là việc Ngô Văn đặt cọc để mua một chiếc R8 ở đây cho Kiều Phong, hồi đó Lam Sam còn mừng đến phát điên, kết quả là Kiều Phong sống chết không mua, tiền đọc cọc vẫn để nguyên một chỗ. Lần trước khi Lam Sam tạm từ chức đã từng gọi cho Ngô Văn, nhưng Ngô Văn lại buông tay mặc kệ, bảo cô trực tiếp đi tìm Kiều Phong. Lam Sam biết Kiều Phong không muốn mua xe nên lúc đó cũng chẳng thèm hỏi anh. Hơn nữa cô cũng coi Kiều Phong là người một nhà nên thương anh không muốn anh bỏ ra một đống tiền để mua một cái xe hào nhoáng làm gì.
Cô liền chuyển lại đơn hàng cho đồng nghiệp là Hách Mẫn, để sau này sẽ chuyển khoản thẳng lại cho Ngô Văn số tiền đặt cọc trước đây.
Bây giờ nếu nhìn lại thời gian thì cách kỳ hạn một khoản không xa, Lam Sam cũng không muốn gọi điện thêm, đành chờ đến lúc nào đó sẽ tìm Ngô Văn để chuyển khoản lại là được rồi, đỡ phải đẩy qua đẩy lại với anh ta nữa.
Lam Sam vừa quen thuộc với tình hình của công ty thì họ liền phải nghênh đón tháng 11 hoàng kim- đây là thời điểm vàng quan trọng trong việc tiêu thụ ô tô. Lam Sam tuy không phải bận rộn như là các nhân viên nhưng cũng không thể không đi làm.
Kiều Phong rất bất mãn, mắng cô làm trái với quy định, phải chịu phạt.
Hình phạt này có phần lớn, ngày hôm sau, cả ngày Lam Sam đều phải nằm trên giường, nguyên nhân đầu tiên là mệt, còn nguyên nhân khác nữa… cũng là mệt….
Sau cuộc triển lãm xe nhân dịp quốc khánh, tài vụ cùng bộ phận tiêu thụ đã chuẩn bị đầy đủ, thân là tổng giám đốc, Lam Sam rất có trách nhiệm mà đích thân trình diện. Không chỉ vậy, cô cũng mang theo Kiều Phong.
Lần này, công dụng của Kiều Phong chính là: Tên lừa đảo.
Hắn sẽ phải đứng bên cạnh chiếc xe, giả khuôn giả thức mà hỏi nhân viên cố vấn tiêu thụ một chút về tính năng của các loại xe nhé, giá cả nhé…. V.v và v.v. Người phụ trách giải đáp sẽ là tiêu thụ viên Hách Mẫn. Cả hai đều đã được dặn dò kỹ lưỡng, nhưng Hách Mẫn vì được đối diện với vị Boss đẹp trai kinh thiên động địa này nên nhất thời khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn. Cô nàng vừa sợ Tổng giám đốc hoài nghi rằng mình thầm mến ông chủ mà tới truy sát nên lại càng khẩn trương hơn, kết quả là càng lúc nói năng càng lộn xộn hơn…
Lam Sam chỉ hận thiết bất thành cương mà lắc đầu, lôi Hách Mẫn ra, đích thân ra trận.
Kiều Phong mỉm cười nhìn cô, chỉ chỉ vào một chiếc xe:
- Làm phiền cô giới thiệu giúp tôi một chút về chiếc xe kia.
Đó là một chiếc R8 màu trắng, là một chiếc xe tương đối xa xỉ nên hấp dẫn không ít những người vây quanh chụp ảnh. Lam Sam dẫn Kiều Phong tới gần, vô cùng chuyên nghiệp mà giải thích với anh. Không ít người chung quanh cũng chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa gật gù thích thú.
Kiều Phong nghe xong chỉ cười, chỉ vào chiếc xe:
- Được rồi, tôi muốn mua luôn.
Lam Sam thầm nghĩ, tên tiểu tử thối này hành động cũng thật giỏi lắm. Cô cười cười, đưa tay tạo tư thế
Xin mời
:
- Được, xin mời ngài theo tôi vào quầy đăng ký.
Sau khi hai người đi khỏi, Lam Sam lén nói với Kiều Phong:
- Thật ra chúng ta không nên diễn trò trước mặt cái xe R8 như vậy, dù sao loại xe này cũng không nhiều người mua lắm, đáng nhẽ chúng ta nên chọn một chiếc xe có giá cả bình dân hơn mà tận tình ca ngợi chứ.
Kiều Phong gật đầu, hỏi tiếp:
- Thanh toán ở chỗ nào?
- Hả?
Kiều Phong xoa xoa đầu cô, lập lại một lần nữa:
- Thanh toán ở đâu?
- Không cần phải thế, diễn đến đây là được rồi, anh…. Anh nhập vai hơi sâu rồi?
- Anh muốn mua xe.
Lam Sam khập khà khập khiễng tiến đến sờ trán anh:
- Kiều Phong, anh làm sao vậy?
- Cái biển số của anh cũng đến hạn phải nhận rồi, mà không phải anh vẫn còn một đơn đặt hàng ở đây sao? Vừa hay hôm nay sẽ kết toán và nhận xe.
Lam Sam cũng không tin:
- Không phải từ trước đến nay anh vẫn luôn không muốn mua xe à?
- Bây giờ thì khác rồi. Anh muốn đưa đón em đi làm, không muốn em phải chen lấn trên tàu điện ngầm đâu.
Lam Sam che miệng, cảm động nhìn anh.
Kiều Phong mím môi mổi cười.
Nhưng Lam Sam vẫn cảm thấy mua R8 thì quá đắt. Thế nhưng vừa rồi Kiều Phong được cô thuyết phục nên kiên quyết cho rằng chiếc xe này tuyệt vời trên cả tuyệt vời như thế mà không mua về thì sau này sẽ phải hối hận.
Rồi ngay sau đó, ừ, anh sảng khoái thanh toán nốt khoản tiền còn lại.
Không thể lái ngay chiếc xe trên phòng trưng bày, trong kho của công ty Lam Sam hiện còn tồn lại một chiếc R8 màu trắng khác, họ lập tức về salon 4S để lấy xe, sau đó lái chiếc xe thể thao sang trọng đi dạo một vòng quanh thành phố.
Đến khuya mới về đến nhà, Kiều Phong đãi Lam Sam bằng món tôm hùm mà cô yêu thích. Anh tắt hết điện trong phong, châm một ngọn nến, hai người cùng ngồi trước bán ăn dùng bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến mờ ảo.
Ngày hôm nay Lam Sam cảm thấy đặc biệt cảm động, lại bị ảnh hưởng bởi bầu không khí lãng mạn của bữa cơm dưới ánh nến, tâm trạng cô nóng lên, cô chủ động hôn Kiều Phong. Cô ôm lấy cổ anh, dán vào người anh, nhẹ nhàng ma sát.
Kiều Phong cố gắng đẩy cô ra, anh kiềm chế hết mức có thể:
- Lam Sam, em cứ về trước đi.
Lam Sam không ngờ lần đầu tiên mình chủ động lại bị anh từ chối. Cô thấy hơi thất bại, ủ rũ quay đi.
Nhưng khi cô vừa về đến nhà, Kiều Phong lại gọi điện cho cô, Lam Sam tức giận nhận điện:
- Anh lại muốn làm gì? Chính anh đuổi em về mà.
Kiều Phong cười:
- Lam Sam, lên sân thượng đi em.
Phòng Lam Sam cũng có ban công, ngay nối tiếp ban công nhà Kiều Phong, nhưng nó vốn rất nhỏ nên được cô sử dụng với mục đích chính là phơi quần áo. Cô bật đèn ban công lên, đi tới, cô nhận ra toàn bộ quần áo mình phơi biến đâu mất thay vào đó là rất nhiều hoa hồng đỏ vừa được trồng, những bông hoa hồng này được đặt ngay ngắn cạnh lan can, trong trẻo như nước, tỏa hương thơm ngây ngất.
Lam Sam cười cười, lẩm bẩm:
- Đồ ngốc này, lại lên sân thượng bày hoa.
Đúng lúc này, sát vách đột nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng mang theo nụ cười thản nhiên:
- Cái thùng cơm sát vách.
Lam Sam nghiêng đầu nhìn sang, cô nhận ra Kiều Phong cũng đang đứng ngay trên ban công và nhìn cô qua một cái khe hẹp hẹp ở giữa. Dưới ánh sáng mỏng manh như vỏ trứng của chiếc đèn trần màu trắng sứ, đôi mắt anh sáng ngời như tranh vẽ, anh nở nụ cười dịu dàng, tiếng cười khanh khách đến bên cô.
Lam Sam vẫn còn giận lẫy, giờ chỉ cỏ thể cất lên một âm tiết:
- A.
Kiều Phong lại hỏi:
- Em ăn của anh biết bao nhiêu là cơm gạo, em định lấy gì trả lại anh đây?
Hóa ra là đòi nợ à…. Lam Sam thấy hơi cay cay, không hề nghĩ ngợi mà đáp:
- Anh muốn bao nhiêu tiền?
Anh vẫn cười:
- Tiền à? Anh không lấy tiền đâu, anh chỉ muốn người thôi.
Lời này vừa được cất lên, Lam Sam rốt cuộc đã phần nào liên tưởng đượcđến tương lai, nhìn đến những cánh hoa hồng trải đầy trên mặt đất, trái tim cô chợt đập rộn ràng:
- Ý anh là gì? - Có phải giống như cô đang nghĩ không?
Kiều Phong không đáp lại, anh khom lưng từ dưới đất ôm lên một con mèo mập, đặt lên trước lan can.
Từ khi chủ nhân của nó không hiểu biến đâu mất tiêu một thời gian rồi trở về, Schrodinger liền rất tỏ thái độ. Ngược lại, cái người Lam Sam kia lại trở nên thuận mắt hơn nhiều, nên lúc này qua một khe hở hẹp, nó không do dự mà vừa đạp vừa nhảy qua, rơi ngay dưới chân Lam Sam.
Lam Sam cúi xuống ôm lấy chú mèo. Cô phát hiện mèo mập hôm nay lại còn đeo vòng đeo cổ nữa nhé, mà vị trí dưới cổ, chỗ dành cho cái chuông có treo một cái nhẫn kim cương. Nhiệt độ trong lồng ngực Lam Sam bỗng tăng mạnh, cô tháo chiếc nhẫn kim cương kia xuống, lén nhìn về phía Kiều Phong.
Kiều Phong thì cười như mùa xuân nở rộ:
- Lam Sam, gả cho anh, được không em?
Đôi mắt cô đỏ hồng, khóe môi cong lên:
- Nể mặt mũi Schrodinger.. thôi thì… cũng được…
------Chính văn hoàn……..