Chương 84: Ngoại Truyện (tiếp)


Edit: sunrangsut
Beta: minhphuongvm
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
5.
Trong lúc Ngô Văn còn đang đắc ý, Tiểu Du Thái không khỏi có hơi chán nản. Anh ta mới tung ra tẹo teo mỹ sắc, mà cô một chút lực phòng ngự cũng không có, việc này khiến cô lâm vào thế bị động, cảm giác cứ như con cá nằm trên thớt, tùy người ta chà đạp T.T.
Càng làm cô đau khổ hơn nữa là, dù cho cô có cam tâm tình nguyện nằm trên thớt đi chăng nữa, Ngô Văn có nhất định phải nhìn cô với ánh mắt vui vẻ như vậy không???
Cái loại uất ức này không biết trút đi đâu, tất cả chỉ có thể bị nuốt vào trong bụng, lại chuyển hóa thành một cục tức, cô tức Ngô Văn quá đểu, lại càng tức bản thân cô quá vô dụng. Thế nên khi Ngô Văn lái xe đưa cô về, mặt cô xị xuống, chẳng thèm nói câu gì. Hơn nữa, để biểu đạt rõ sự thù địch của bản thân, cô còn cố ý ngồi ghế sau, không thèm ngồi lên ghế phía trước.
Nhưng đã phàm nhân, nhất là đàn ông, nhiều ít đều có chút không tự trọng.
Khi ai đó đã quen với tính cách ồn ào của một người rồi, nhưng đến lúc người này lại đột nhiên cực kỳ yên lặng, lại khiến cho chính họ không được an tâm.
Ngô Văn vừa lái xe, vừa lén nhìn Tiểu Du Thái từ kính chiếu hậu, khi anh thấy cô cả người uể oải, như thể từ một bó rau cải xanh ( Du thái là rau cải xanh - rau bina ) vừa tươi vừa non mềm đột nhiên bị biến thành một bó rau bị ngập úng nước, tự nhiên anh lại thấy buồn cuời, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa, nhẹ nhàng nói:
- Cô lại lên cơn gì à? Tự nhiên sao lại im lặng như vậy?
Tiểu Du Thái lạnh giọng :
- Tổng giám đốc Ngô, xin anh lần sau đừng có đùa kiểu đấy với tôi nữa, tôi dù sao cũng là con gái, nam nữ khác biệt.
Ngô Văn hiếm khi thấy cô nàng thần kinh này lại nghiêm túc được như vậy, anh lại không nhịn được lại muốn chọc cô:
- Này, chắc cô chưa bao giờ sờ qua người tôi đâu đấy nhỉ?
Tiểu Du Thái tức giận gào lên:
- Lúc đấy là do tôi nhận nhầm người, lẽ nào anh cũng là nhận nhầm người sao? - Càng nói giọng cô càng cao, còn trách hỏi.
Nhìn cô phẫn nộ, trưng ra bộ dạng hách dịch như vậy, không ngờ anh một chút tức giận cũng không có, chỉ đơ ra một lúc, đột hiên hỏi lại:
- Tôi thực sự nhìn giống bạn trai cô lắm à?
Tiểu Du Thái cắn môi, không biết phải trả lời như nào - cái vị " bạn trai cũ" kia là do cô tự bịa ra mà.....
Nhưng cô lại không cam tâm để anh phát hiện ra, nghĩ nghĩ một lúc, cô cười lạnh:
- Thực sự rất giống, nhưng mà anh ấy còn đẹp trai hơn anh không biết bao nhiêu lần cơ.
Ngô Văn cũng không hiểu sao trong lòng tự nhiên có chút không vui:
- Tôi vẫn không tin, cô có ảnh không?
Tiểu Du Thái quay mặt sang ngắm nhìn cảnh vật mờ ảo bên ngoài cửa sổ xe, thấp giọng nói:
- Không có, đều bị tôi xóa hết rồi.
Ngô Văn cười như không cười:
- Người đẹp trai như vậy sao có thể thích cô được nhỉ?
Năm lần bảy lượt bị người mình thích khinh bỉ đả kích, Tiểu Du Thái vừa buồn vừa tủi thân, lại vừa tự ti, cô tức đến hít thở không thông, huyệt thái dương giật giật, lập tức gào lên phản pháo:
- Tôi vừa hiền lành vừa xinh đẹp vừa nghe lời vừa thông tình đạt lí thấu hiểu lòng người, quan trọng nhất là công phu trên giường của bà đây không số 1 thì cũng là số 2 , thế đã được chưa?
Nói xong một tràng, chiếc xe bỗng đột ngột dừng lại, cả người Tiểu Du Thái theo đà bị bắn về phía trước, đập mạnh vào ghế trước, cô ôm trán, phẫn nộ gào lên:
- Anh làm cái gì thế hả? "
Sắc mặt Ngô Văn cực kỳ tăm tối, anh cũng không thèm quan tâm chỗ này có được đỗ xe hay không, trực tiếp đạp phanh, anh chợt nhận ra khả năng tự chủ bản thân vẫn chẳng đủ dùng, vừa mới tức giẫn đã coi xe ôto thành máy bay mà lái, ở đây là đô thị náo nhiệt, đang tầm tan làm, là giờ cao điểm, không phải là chỗ để bản thân anh có thể làm như vậy. Nhưng anh vẫn quay đầu lại nhìn cô, mặt mũi âm trầm, ánh mắt tràn đầy sự nguy hiểm:
- Con gái con đứa như cô sao lại có thể nói ra loại lời như vậy chứ? Cô có còn là phụ nữ nữa không?
Tiểu Du Thái day trán, bật lại:
- Tôi nói sai chỗ nào à?"
- Cô.... .... một đứa con gái, còn nói cái gì mà công phu trên giường...... - Ngô Văn nói đến đây cũng có phần không được tự nhiên, vội di dời ánh mắt không dám nhìn cô nữa.
Tiểu Du Thái sớm đã không còn lí trí gì nữa rồi , mỉa mai đáp lại:
- Tổng giám đốc Ngô, anh ngại nhắc đến mấy chữ này như vậy, có phải là do anh có vấn đề về chuyện đó phải không? "
- Cô.. cô cô.....- Ngô Văn sắp phát điên lên rồi.
- Cút xuống xe cho tôi!
Xuống thì xuống!
Tiểu Du Thái đẩy cửa xe, tự mình xuống trước, sau đó cúi xuống ôm thùng mao đài kia lên. Thùng mao đài này trước khi bọn họ cãi nhau đã là của cô rồi, vậy nên, lấy đồ thuộc về mình đi, lí do quá là chính đáng .. ( bấn điên đảo vì độ cute của hai bạn này mất thôi. )
Một thùng mao đài này so với thùng tôm kia thì nhẹ hơn rất nhiều, mặc dù có chút khó khăn, nhưng Tiểu Du Thái vẫn miễn cưỡng vác được, cô ôm thùng rượu, giơ chân đạp một nhát vào cửa xe, cái cửa xe đang vốn xinh đẹp là vậy giờ in rõ dấu hình một bàn chân.
Bên ngoài, còi xe sớm đã bị ấn đến mức kêu inh ỏi, những tài xế xe bị chặn đường đều thò một tay từ trong xe ra giơ ngón giữa về phía bọn họ, làm thành một dãy ùn tắc kéo dài. Cảnh sát cũng vội hướng bên này đi đến.
Ngô Văn cũng không thèm quan tâm mấy chuyện đó, anh cũng xuống xe, lập tức chạy hướng về phía Tiểu Du Thái:
- Sao cô tự nhiên lại có chí khí như vậy thế? BẢo cô xuống xe cô đã xuống rồi? Còn ra cái vẻ tức giận gì chứ?
- Tránh ra.
Ngô Văn đứng im không thèm động đậy. Nhưng đây không phải là nơi thích hợp để tranh luận, tổ tông mười tám đời nhà anh đều bị những người phía sau hỏi thăm mấy lần rồi, anh cũng bắt đầu cuống, cuối cùng tức giận, trực tiếp bế xốc Tiểu Du Thái lên. Trong lòng Tiểu Du Thái vẫn còn ôm một thùng rượu, vướng vứu làm cô không thể phản kháng, chỉ có thể liều mạng mà quẫy đạp chân:
- Anh bị điên à? Bỏ tôi xuống.
Mấy tay tài xế lái xe phía sau nhìn thấy tình huống hiện tại thì lập tức ngừng chửi, kích động vỗ tay gào thét, có người còn huýt sáo rõ to, vừa nhìn hai kẻ náo loạn này với bộ dạng hóng hớt, thấy vui khi người khác gặp họa.
Anh cảnh sát bên kia lúc này đã đi đến nơi, anh ta vỗ vỗ vào xe Ngô Văn, thu hút sự chú ý cuả hai người bọn họ, sau đó nói:
- Hai anh chị có thể đổi sang chỗ khác mà cãi nhau có được không? Sao lại dừng xe giữa đường thế này?"
Ngô Văn nhìn thấy cảnh sát, cười ha ha nói:
- Đồng chí cảnh sát, phiền anh mở giúp tôi cửa xe một chút.
Anh cảnh sát mở cửa xe. Ngô Văn liền ném Tiểu Du Thái vào trong, rồi cực kỳ nhanh nhẹn khóa cửa xe vào. Sau đó bắt đầu viết giấy phạt, nộp tiền, làm xong hết các thủ tục kia, Ngô Văn liền quay lại xe.
Anh vừa mở của, đầu cũng không quay lại mà hỏi:
- Được rồi, tôi thua rồi được chưa? Cô có thể giải thích cho tôi tại sao cô lại tức giận như vậy có được không? Tôi đang cực kỳ tò mò đây này.
Tiểu Du Thái hỏi lại:
- Không phải anh cũng tức giận đấy sao?
- Hai cái này giống nhau à? Bất kể người đàn ông nào mà bị chê yếu sinh lí đều sẽ tức giận như vậy, cô có hiểu không hả?
- Bất kể người phụ nữ nào bị chê bai nhan sắc đều sẽ tức giận như vậy, anh có hiểu không hả?
Ngô Văn cười:
- Tôi phát hiện những lúc cô tức giận thì lực chiến đấu thực sự bạo tăng đấy, giống như từ bom thường tiến hóa thành bom nguyên tử vậy.
Tiểu Du Thái mắt trợn một vòng:
- Quá khen.
Ngô Văn vẫn cảm thấy không thể tin nổi:
- Vậy lúc nãy do tôi chê cô không xinh đẹp nên cô mới tức giận? Được rồi được rồi, cô xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp, mỹ nữ đẹp nhất thiên hạ, được chưa?
- Cũng không phải. - Tiểu Du Thái lắc lắc đầu. - Chỉ là do vừa rồi tâm trạng tôi không tốt thôi.
Đứng từ vị trí của Ngô Văn mà xuy xét, thì anh có làm sai gì đâu, chỉ là mồm miệng anh hơi ác độc chút thôi, sai là bản thân cô, cô không nên đi thích anh, không nên mơ mộng quá nhiều, không nên nhớ mãi không quên, thực sự rất rất không nên......
Ngô Văn từ kính chiếu hậu nhìn cô rệu rã, ánh mắt ảm đạm, đột nhiện anh cũng cảm thấy buồn lây cho cô. Anh hỏi:
- Rốt cuộc là bị làm sao? Có ai bắt nạt cô? Nói tôi nghe xem, dám bắt nạt phó chủ nhiệm văn phòng tôi, chính là đang đánh vào mặt tôi rồi.
Tiểu Du Thái lắc lắc đầu, lại thở dài một hơi.
Giúp người giúp đến cùng, đưa phật đưa đến tận Tây Thiên, lúc Ngô Văn đưa Tiểu Du Thái về đến dưới nhà cô, còn tự mình giúp cô bê thùng rượu lên trên nhà. Du Thái ba ba , Du Thái mẹ nhìn thấy mấy hôm nay đều có soái ca giúp con gái nhà mình bê đồ, mà anh chàng ngày hôm nay so với hôm qua trông lại càng khí vũ bất phàm nhé. Tuy ngoài miệng ông bà khách khí chỉ coi chàng trai này giống như anh chàng đồng nghiệp đến giúp đỡ ngày hôm qua, nhưng lại rất khách khí mà cảm ơn anh chàng trẻ tuổi tên Ngô Văn này, còn một bên mời anh ở lại cùng họ dùng bữa.
Nghe con gái nói rượu hôm nay còn là của ông chủ tặng cho, Du Thái mẹ nói:
- Ông chủ các con sao toàn tặng đồ cho con như vậy, không phải anh ta thích con rồi đấy chứ? "
Tiểu Du Thái mặt đỏ rực:
- Sao lại có thể chứ mẹ ?
Du Thái mẹ cũng gật gù:
- Mẹ cũng nghĩ không thể nào.
Tiểu Du Thái cũng bó tay luôn rồi. Nhưng mà hôm nay, lòng tự tin của cô đã bị Ngô Văn chà đạp hủy hoại nặng nề rồi, bây giờ cũng không còn cảm giác bị đả kích nữa rồi.
Ngô Văn nghe đến mẹ Tiểu Du Thái nói như vậy, không nhịn được mà phì cười, anh liếc nhìn Tiểu Du Thái một cái, ánh mắt thì tỏ ra cực kỳ vô tội nhưng ý tứ lại cực kỳ rõ ràng: Cô nhìn đi, tôi chỉ khách quan phản ánh một chút tình hình mà thôi, mà cô đã nổi giận với tôi như vậy.
Du Thái ba ba lại rất biết nhìn hàng, nhìn đến thùng rượu kia, biết rằng đây là hàng thật, cực kỳ đắt tiền, cuối cùng nói:
- Ông chủ các con khách khí quá rồi, tặng nhiều đồ như vậy, lần sau phải gặp cậu ấy cám ơn mới được.
Ngô Văn cười nói:
- Không cần đâu ạ.
Hai người có phần ngạc nhiên, hơi thắc mắc. Tiểu Du Thái liền giải thích:
- Quên không giời thiệu, đấy chính là ông chủ của bọn con đấy.
Ngô Văn nhận ánh mắt kinh ngạc của họ, liền khách khí chào:
- Cháu chào bác trai, bác gái .
Hai ông bà vội hoàn hồn lại, hai người nhìn nhau một cái, Du Thái mẹ cười nói:
- Hóa ra cháu là ông chủ cua Vi Vi nhà bác à ? Không nghĩ đến lại còn trẻ như vậy, đúng là tuổi trẻ tài cao, nào, đến đây ngồi xuống đi cháu, đừng có khách khí, Vi Vi nhà bác ở công ty được mọi người quan tâm giúp đỡ, thực sự không biết cảm ơn cháu như thế nào mới đủ. Hôm nay cháu ở lại ăn cơm cùng đi, để cô đi làm thêm vài món.
Du Thái ba ba đứng bên cạnh cũng gật đầu lia lịa.
Thịnh tình khó khước, Ngô Văn thực sự ở lại ăn cơm với gia đình họ. Du thái mẹ tuy chỉ nấu đều là những món ăn bình thường nhưng thủ nghệ của bà vốn không tồi, Ngô Văn từ nhà hàng cao cấp đến quán ăn năm sao đều đã ăn qua, nhưng cũng không hề kén chọn. Anh gần như chưa bao giờ được ăn mấy món ăn ở nhà do mẹ anh nấu, ăn vài miếng cơm do mẹ Du Thái nấu, thâm tâm anh lại âm thầm cảm thán: "Mẹ nhà người ta ... ... ...."
Du Thái ba ba, trước đó vốn dĩ muốn uống với Ngô Văn vài cốc, nhưng vừa nghe chút nữa anh còn phải lái xe về nhà, liên thôi. Chàng trai trẻ này con người từ ngoài vào trong đều vừa lễ phép lại vừa kiệm lời, hơn nữa, nhìn vào có vẻ rất thích ăn món ăn mẹ Du t Thái làm....... tât cả những điều này khiến ông cực kỳ thuận mắt.
Hai vợ chồng già trong lòng bắt đầu rục rịch có chút suy nghĩ.
Ăn xong bữa tối, Ngô Văn cũng không tiện ở lại lâu, lúc Tiểu Du Thái tiễn anh xuống dưới lầu, Ngô Văn đột nhiên đưa tay xoa xoa đầu cô:
- Vẫn còn giận cơ à?
Tiểu Du Thái đẩy tay anh ra, chân phải đá nhẹ anh một cái, thấp giọng đáp:
- Không có.
- Được rồi, cô quay về đi. Nói thật, cả cái công ty trên dưới, cũng chỉ có mình cô dám tức giận với tôi, cô là con bọ cạp toàn thân là độc đấy nhỉ, hẳn cô cũng cậy tôi khoan hồng đại lượng không thèm so đo với cô đi.
- Tôi cũng không cần anh xin lỗi, anh về đi.
Sau khi Tiểu Du Thái quay vào nhà, bố mẹ cô lập tức ấn cô lên ghế sofa tra khảo. Bọn họ đối với công việc của con gái cũng không hiểu rõ, đương nhiên đối với ông chủ của cô lại càng không rõ, nhưng hôm nay nhìn thấy Ngô Văn, không khỏi bắt đầu nghĩ đến vấn đề chung thân đại sự của con gái. Hai ông bà già như được khuyến khích, vài năm trước họ được phân cho một căn nhà, địa điểm cũng không tệ, có thể làm của hồi môn cho con gái bảo bối nhà mình. Cứ như vậy, mà từ kinh tế nhìn lại, những ông chủ nhỏ bình thường thì con gái bọn họ vẫn có thể xứng đôi. Cuối cùng quay sang con gái tra hỏi tình hình kinh tế của Ngô Văn.
Chức vụ của tiểu du thái trong công ty khá đặc thù, đương nhiên hiểu rõ nhất, cuối cùng thốt ra một dãy số.
Bố mẹ cô vừa nghe hết dãy số kia xong, thực sự trầm xuống, gia cảnh hai nhà cách nhau quá xa rồi, môn không đăng, hộ không đối, cực kỳ không xứng rồi.. T.T
Tiểu Du Thái đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ bố mẹ cô, dù sao cũng nói rõ để họ hiểu mà bình thường trở lại, không vì việc này mà để tâm quá nhiều.
Nói thực thì, bây giờ đến Tiểu Du Thái có chút hoài nghi, chính bản thân cô đối với Ngô Văn rốt cuộc là thích anh, hay đó chỉ là một cái chấp niệm từ thời thanh xuân của cô? Tự kiểm lại bản thân tại sao cứ bất chấp mê muội như thế, mà không hề có lí do gì cả, cô bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy nghiêng về vế thứ hai. Nếu thực sự chỉ là một cái chấp niệm thanh xuân, vậy cô tại sao phải tự làm khổ mình mà kiên trì như vậy nữa đây.....
Não cô đúng là không đủ dùng, nghĩ đến kiểu chuyện này so với người bình thường càng mất nhiều thời gian hơn để thông suốt, mãi đến lúc trước khi ngủ, cô cũng không nghĩ thông chuyện này, nhưng cũng may mắn, là người hiểu rõ bản thân nhất, nên cũng không nghĩ vớ vẩn gì nhiều nữa.
Trước khi ngủ, cô viết một dòng trạng thái lên weibo, tin nhắn báo lại có rất nhiều like, vừa mở ra nhìn, tất cả đều do 1 người like. - mỗi bức ảnh cô chụp tự sướng post lên weibo đều được Ngô Văn ấn like một luợt ạ.
6.
Tiểu Du Thái trời sinh đã chẳng có cái tính thù dai nhớ lâu, cô nàng này tức giận xong thì rất nhanh vứt mọi chuyện ra sau đầu và quay trở lại làm một kẻ vui vẻ thô bỉ nào đó. Nhưng mà, Ngô Văn vẫn cảm nhận ở cô có một chút biến hóa nhỏ, cụ thể khác chỗ nào, thì anh cũng không rõ lắm.
Hôm ấy, có một kẻ đang bận rộn theo đuổi con gái nhà người ta - Kiều Phong, gọi điện thoại cho anh trai mình để cầu cứu, hy vọng Ngô Văn có thể giúp anh tìm một con ngựa. Ngô Văn sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, không cần phải nói đến lời thứ hai đã đem con ngựa của mình đưa cho Kiều Phong. Ngô Văn còn không an tâm, muốn tự mình chạy đến theo dõi, thuận tiện mang luôn Tiểu Du Thái theo, để cô giúp thêm một tay.
Anh xử lý xong xuôi hết công việc, mới đi tìm Tiểu Du Thái vờ vịt hỏi ý kiến cô. Tiểu Du Thái vừa nghe đến anh muốn đi cưỡi ngựa thì mặt nhăn mày nhó vội vã lắc đầu:
- Tổng giám đốc Ngô, tôi không cưỡi ngựa được đâu, cưỡi ngưạ đau mông lắm.
Một câu nói này đủ để Ngô Văn quyết định luôn. Những ngày qua anh chàng đã dưỡng thành một thói quen, phàm là việc mà Tiểu Du Thái phản đối, đều sẽ là việc Ngô Văn anh ủng hộ. Anh giống như một thằng bé đang ở lứa tuổi dậy bị rối loạn, mỗi phút mỗi giây đều muốn làm cho gà bay chó sủa để tạo cảm giác chú ý. Đối với sự việc này, Ngô Văn đưa ra hai cách giải thích, một là nhàm chán đến mức đau trứng, hai là muốn chỉnh đốn cô nàng thần kinh Tiểu Du Thái.
Nói chung, khi nghe thấy Tiểu Du Thái nói đi cưỡi ngựa sẽ bị đau mông, Ngô Văn sung sướng bắt cô đi cùng đến trại nuôi ngựa để hành hạ cái mông của cô.
Nhưng anh cũng không hề biết bản thân Tiểu Du Thái cũng đang bí mật thiết lập một kế hoạch.... ...
Bốn người cùng nhau đi chơi chính là cơ hội ngàn năm có một nhé, nên cô len lén mang một đống thuốc tà ác nho nhỏ đầy màu sắc, ý định muốn tìm cơ hội cùng với Lam Sam, hai người liên thủ xử lý sạch sẽ hai anh em nhà kia, tât nhiên, mỗi người một tên, phân chia rõ ràng ( vãi !!!!!!!!! khuyến khích các chị em nên học tập chiêu này ).
Cô đi cùng với Ngô Văn đến điểm hẹn, so với hai người kia thì họ đến sớm hơn rất nhiều.. Ngô Văn nhìn Tiểu Du Thái vừa gặp con ngựa liền sợ đến xanh mặt thì anh sao có thể buông tha cho cô, cười toe toét kéo cô đi với mình. Tiểu Du Thái ngồi trên lưng ngựa lung lay nghiêng ngả, như ngọn cờ trước gió, không lúc nào ngồi yên vị được, lúc này tuy rằng được nam thần ôm trong lòng thật đấy, nhưng nửa phần sung sướng YY cũng không có, chỉ biết aa ô ô kêu gào thảm thiết.
Ngô Văn ôm chặt cô, còn độc ác cười ha hả bên tai cô.
Khung người cô nàng này nhỏ nhắn, mảnh khảnh, hiện giờ nằm trong lồng ngực rộng lớn của anh, lại tỏ ra thật mềm yếu nhu nhược. Vài sợi tóc mềm mượt của cô cọ cọ vào mặt Ngô Văn khiến anh cười cười, cúi đầu nhìn cô đang đau khổ nước mắt ngắn nước mắt dài, anh đột nhiên có chút không nỡ, cuối cùng thả tốc độ chậm lại, thôi không hành hạ cô nữa.
Sau đó anh thả bên tay đang ôm eo cô ra, đưa lên xoa xoa đầu cô:
- Sợ đến như vậy à ?
Tiểu Du Thái không thèm nghĩ, kéo tay anh xuống cắn một nhát thật đau.
Ngô Văn đau đến hít vào một hơi thật mạnh.
- Cô làm phản à ?
Tiểu Du Thái cắn anh cũng bởi vì cô đang tức, chứ thực ra cũng không có lá gan lớn như vậy, bây giờ bị anh trách cứ, cô co vai lại, vội nhả ra, im thin thít.
Đôi môi mềm mượt lướt qua da anh, cái loại cảm giác này khiến trong lòng Ngô Văn xuất hiện một cảm giác kì lạ nói không lên lời, tiếp đó cô lại vô ý dùng lưỡi lướt nhẹ qua bàn tay anh, sự tiếp xúc đột ngột xảy ra tạo cho anh một cảm giác tựa như điện giật, như có một dòng điện chạy theo da thịt thẳng vào trong gân cốt, thẳng vào tận tim gan. Ngô Văn hít thở không thông nổi nữa rồi, anh phản ứng lại cực nhanh, rút mạnh tay lại.
Tiểu Du Thái chỉ nghĩ rằng anh đang giận cô, cô cũng tức giận thở phì phì, học theo giọng điệu của anh mà nói:
- Tôi căn anh có tí mà anh đã dỗi như thế hả? Anh làm mông tôi đau đến như vậy, tôi cắn anh một nhát thì đã sao? "
- ANH, LÀM, MÔNG, TÔI , ĐAU ... .....
Ngô Văn vừa mới bi cô khơi dậy những xúc cảm vừa ái muội, vừa kích thích, bây giờ lại đột nhiên nghe đến câu nói này, khó tránh khỏi suy nghĩ linh tinh. Anh thấy suy nghĩ bản thân thực sự quá đen tối rồi, nên cố ý trầm giọng che giấu tâm tình quát lên:
- Cô im miệng lại cho tôi.
Đối với hành vi vô lại thuận theo ta thì sống, chống lại ta thì chết của anh, Tiểu Du Thái cũng chỉ có thể thầm chửi trong lòng, trên mặt vẫn không dám tỏ vẻ phản kháng, cô sợ anh lại đánh mông cô thì sao ! (T.T)
Hai người rất nhanh liền quay lại cổng trường đua ngựa, gặp Lam Sam cùng Kiều Phong. Hai bên nói thêm vài câu thì tách ra, Ngô Văn cùng Tiểu Du Thái đi đến bờ sông nghỉ ngơi.
Lúc xuống ngựa, Tiểu Du Thái thực sự gặp khó rồi. Ngô Văn chọn một con ngựa cực kỳ cao lớn, cao hơn cả cô nữa, cô thực sự sợ, không dám tự mình nhảy xuống……
Ngô Văn thì nhàn nhã đứng một bên xem náo nhiệt, hai tay khoanh trước ngực chờ cô mở miệng cầu cứu anh.
Tiểu Du Thái chỉ đành gật mạnh đầu nói:
- Anh có thể đỡ tôi xuống được không?
- Cũng được. - Anh cũng không làm khó cô nữa, mở rộng hai tay, nhưng miệng lại vẫn đang cười toe toét.
Lúc Tiểu Du Thái nhảy vào trong lòng anh, ô la la, một đống đồ lạ bị xốc mạnh mà rơi tung tóe đầy trên đất.
Ngô Văn thả Tiểu Du Thái xuống rồi tò mò nhìn đống đồ rơi ra từ túi cô, là một đống viên "kẹo đường" nhỏ đủ các màu sắc, Ngô Văn mặt hớn hở, cười nham hiểm:
- Cô mấy tuổi rồi mà còn thích ăn kẹo đường hả? Lại thích cưa sừng làm nghé đến nghiện rồi phải không?
Tiểu Du Thái đại kinh thất sắc, vội vội vàng vàng nhặt đống " kẹo đường" kia lên.
Ngô Văn nhìn sắc mặt của cô, cảm thấy rất có vấn đề, anh đặt viên kẹo lên để dưới mũi ngửi ngửi, lại liếm một cái, một chút cũng không ngọt. Anh phát hoả, nắm chặt góc áo Tiểu Du Thái:
- Đây không phải là thuốc lắc đấychứ? Tiếu Thải Vi, cô cũng to gan lớn mật quá đi, ông đây muốn báo công an!
Nói muốn báo công an cũng chỉ muốn doạ cô một chút, nhưng mà một cô gái ngoan ngoãn mà trên người lại mang theo loại đồ vật này, Ngô Văn cảm thấy cực kỳ đau lòng, càng đừng nói người này lại là Tiêu Thải Vi, chuyện này lại càng khiến anh đau đớn hơn, càm thấy vừa thất vọng, vừa phẫn nộ.
Tiểu Du Thái nghe thấy anh muốn báo công an thì sợ đến xanh mặt:
- Không phải, không phải thuốc lắc .
- Thế nó là cái gì?
- Là...... đấy là..... anh bỏ tôi ra đã, nghe tôi giải thích đã.
Kế hoạch vẫn chưa được thực hiện thì đã bị phát hiện, Tiểu Du Thái lúc này cũng chỉ có
thể kéo Lam Sam ra làm bia đỡ đạn:
- Là như thế naỳ, Lam Sam thích Kiều đại thần nhà anh, nhưng Kiều đại thần lại không thích cô ấy, nên tôi muốn giúp cô ấy, đánh thuốc mê Kiều đại thần, sau đó,..... thì làm cái kia....
- Cô nói Lam Sam thích em trai tôi?
- Đúng vậy, đáng tiếc Kiều đại thần lại không thích cô ấy .
- Abxyz#+$## ! Ai bảo Kiều Phong không thích cô ấy? Kiều phong cực kỳ thích cô ấy.
- Á
Hai người rốt cuộc cũng phát hiện ra cái vòng tròn luẩn cuẩn của hai kẻ kia. Bọn họ liền nói hết những điều mình biết, trao đổi thông tin tình báo, sau đó cả hai cực kỳ vui vẻ vì coi như việc này đã có kết quả rồi.
Ngô Văn giúp Tiểu Du Thái nhặt hết số thuốc bị rơi trên bãi cỏ lên, tránh khỏi có người ăn nhầm. Sau đó hai người ngồi lại bên bờ sông, ngô văn nhìn chòng chọc đống thuốc "lắc" kia:
- Nói thật nhé, tôi chưa bao giờ gặp ai lại ngu ngốc như cô! cô cho đàn ông uống loại thuốc này, ngủ thì ngủ rồi, nhưng lúc hắn ngủ say rồi có còn cứng lên được nữa không? ( ặc ặc, nguyên văn tác giả =.=! ) trừ phi Lam Sam có sở thích đặc biệt đối với cúc hoa của em trai tôi .
Tiểu Du Thái đỏ mặt.
- Anh im đi.
- Cô bây giờ mới xấu hổ có phải hơi bị muộn rồi không? Cái dũng khí cường bạo đàn ông khi trước của cô bay đâu hết rồi?
- Anh im mồm, nói nữa đừng trách đây đánh thuốc mê bạo cúc anh đấy! - Cô cũng to gan gào lại.
Ngô văn mặt đổi sắc, giả nai hét lên:
- Ôi mẹ ơi, đồ biến thái.
Tiểu Du Thái cười một cách rất đê tiện, cô đưa tay vuốt ve mặt anh:
- Ngoan nào.
Ngô Văn dù gì cũng thuộc loại người theo chủ nghĩa đàn ông, liền túm lấy tay cô nắm thật chặt . Cô bị kéo, cả người cô nhào mạnh vào lòng anh. Sau đó anh khóa chặt hai tay cô, ấn cô ngồi lên đùi, tay kia nhẹ vỗ lên mông cô vài cái.
- Này thì không thành thật này.
Tiểu Du Thái trước đó mông đã đau sắn rồi, bây giờ lại bị vỗ mấy cái thì không nhịn được mà gào ầm ỹ :
- Đauuuuu!!!!!!!!
Ngô Văn tay đang giơ lên cũng không nỡ vỗ xuống nữa, anh ấn ấn người cô, cười hỏi
- Có nghe lời không?
- Nghe !
- Rốt cuộc là ai nên ngoan nào?
- Tôi ngoan, tôi ngoan!
Ngô Văn đắc ý lấy tay xoa loạn đầu cô, làm cho cả mái tóc cô rối tung rối mù lên. Tiểu Du Thái ngồi dậy, mặt không biểu tình chỉnh sửa lại đầu tóc,.
Ngô Văn châm một điếu thuốc, ngắm sơn thanh nước biếc, cỏ non mây trắng,. anh liếc mắt nhìn Tiểu Du Thái bên cạnh:
- Tôi nói này, cô con gái con đứa mà sao cái gì cũng dám nói thế hả?
Tiểu Du Thái trợn tròn mắt:
- Còn không phải tại anh chọc tức tôi à?
Anh liếc mắt đánh giá cô, thăm dò hỏi:
- Thế lời cô nói hôm trước cũng chỉ là do tức tôi mới nói ra?
Tiểu Du Thái không hiểu hỏi:
- Hôm nào?
Ngô Văn cắn mạnh điếu thuốc, tựa tiếu phi tiếu, không trả lời. Có một số việc, anh thà chấp nhận không biết rõ, mà chắc cũng chỉ là do hiếu kì thôi, hiếu kì không biết cô gái nhìn ngây thơ thuần khiết này liệu có phải đúng như lời cô nói "công phu trên giường không số 1 thì cũng só 2), mà dù có thật hay giả thì đã làm sao chứ, có quan hệ gì với anh đâu.Hơn nữa, anh mặc dù cũng hơi hơi muốn biết đáp án, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì càng không nên biết, đây có thể xem như một loại bản năng tự bảo vệ mình của con người, một con người thường luôn có xu hướng trốn tránh một số sự việc khiến bản thân phiền não, đau khổ, mặc dù đến ngay cả bản thân Ngô Văn cũng không nhận thức chuyện này.
Tiểu Du Thái thấy anh không trả lời, càng tò mò hơn, cô hỏi dồn:
- Tổng giám đốc Ngô, anh nói đến chuyện lúc nào cơ? Thực ra lời tôi nói ra đại đa số đều là người thật việc thật, còn mấy chuyện chém gió lúc giận dữ chỉ là số ít mà thôi.
Ngô Văn bỗng đột nhiên thổi một hơi thuốc vào mặt Tiểu Du Thái, anh nhìn cô ho sặc sụa mà cười toe toét, đắc ý khi người khác gặp họa.
- Thần kinh! - Tiểu Du Thái ho xong, tặng ngay cho anh một cái đánh giá.
- Ngắm phong cảnh một chút đi. - Ngô Văn nói.
Khi Tiểu Du Thái nhìn ngắm cảnh đẹp, cô nàng thường rất hồn nhiên lấy điện thoại ra chụp ảnh tự sướng, chụp một loạt ảnh phong cảnh xung quanh rồi lại tự chụp bản thân, lại còn bắt Ngô Văn giúp cô chụp ảnh cùng với con ngựa.
Ngô Văn kiên nhẫn chụp cho cô mấy chục kiểu, Tiểu Du Thái sau khi xem xong, nhìn quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Ngô Văn.
Ngô Văn cảnh giác, nhướng lông mày.
Tiểu Du Thái cười đê tiện chạy sang:
- Tổng giám đốc Ngô, chúng ta cùng chụp một kiểu thế nào? "
- Cũng được. - Anh lập tức gật đầu.
Lúc này, ở hiện trường ngoài hai người bọn họ, động vât sống duy nhất còn lại chỉ có con ngựa kia, vì phải chụp chung nên chỉ có thể tự chụp, Tiểu Du Thái ngồi sát bên cạnh Ngô Văn, giơ điện thoại lên. Không gian để selfile hẹp, vì để cả hai vào được hình thì nhất định bọn họ phải dịch sát thật gần nhau. Đây chính là cơ hội quang minh chính đại để được kề sát đại thần, Tiểu Du Thái sao có thể bỏ qua, cô len lén từng chút một nhích người qua, cả đầu dường như dính sát vào bờ vai anh rồi.
Ngô Văn cắn đầu thuốc, nhàn nhạt quét mắt qua máy chụp, Tiểu Du Thái ấn xuống , thật nhanh, nắm bắt lại toàn bộ dáng vẻ thập phần khí thế của anh.
Tiểu Du Thái cực kỳ ưng ý với kiểu ảnh này.
- Tổng giám đốc Ngô, anh đẹp trai thật đấy!
Miệng Ngô Văn nhếch lên cười đầy sung sướng.
Tiểu Du Thái giả nai cúi đầu hỏi:
- Tôi có thể đăng lên weixin không?
- Có thể.
Tiểu Du Thái cực kỳ sung sướng. Ngô Văn cũng hơi hiếu kì, nếu như nhân viên trong công ty nhìn thấy Tiêu Thải Vi đăng ảnh chụp cùng sếp lên, bọn họ không biết sẽ nghĩ gì, nói những gì, nên đợi một lúc sau, anh lấy điện thoại ra vào xem trang weibo của Tiểu Du Thái, thuận tiện muốn like luôn bức ảnh của hai người.
Bức ảnh được đăng lên weibo đã được chỉnh sửa qua bằng một phương thức rất đơn giản, rất thô bạo và cũng rất trực tiếp : tên đàn ông đang ngồi cạnh Tiểu Du Thái trên bức ảnh, bị một cái miệng khỉ to đùng che khuất cả khuôn mặt.
Anh ngắm bức ảnh cô vừa đăng lên nay đã bất ngờ xuất hiện đôi cái mồm khỉ to đùng, có người không bị che, có người thì bị che , mà anh, hiển nhiên chính là kẻ bị che kia.
Ngô Văn cũng không nói rõ được tâm trạng bản thân lúc này, nói chung là cực kỳ không vui. Anh liếc mắt nhìn Tiểu Du Thái, phát hiện cô thần thái vẫn rất tự nhiên
Lần này thì Ngô Văn không hề like ảnh của cô đâu nhé.
Anh mở phần bình luận xem qua một lượt, bởi vì thân phận người đàn ông bên cạnh khá bí ẩn, nên phần bình cũng thập phần an tĩnh, chỉ có Đồng Lập Đông bình luận:
- Bạn trai à?
Lại làm mới trang một cái, Ngô Văn thấy Tiểu Du Thái trả lời Đồng Lập Đông:
- Không phải.
Ngô Văn lại đảo mắt nhìn Tiểu Du Thái một cái, anh thấy cô đang cúi đầu, cười khúc khích, cũng không biết nói với Đồng Lập Đông mấy câu mà có gì buồn cười, rồi lại cười tươi đến như vậy chứ. Ngô Văn hừ nhẹ một tiếng ( từ giờ anh Ngô Văn nhà ta bắt đầu chìm ngập trong biển dấm nhé :3 )
Anh thu mắt, chăm chú xem cuộc đối thoại của hai kẻ kia.
Đồng Lập Đông :
- Vậy thì tốt.
Cái câu này, ý tứ quá rõ ràng rồi còn gì!
Ngô Văn hắng giọng gầm gừ:
- Tiêu Thải Vi, tôi phải cảnh báo cho cô biết, công ty nghiêm cấm nhân viên nội bộ có phát sinh chuyện tình cảm đó nhé.
Tiểu Du Thái mồm xệ xuống:
- Anh yên tâm, không có chuyện tôi thích anh đâu.
Trong lòng Ngô Văn hụt hẫng, tim như bị ngâm vào trong một bể nước muối mặn chát, anh cười gằn:
- Tôi bảo tôi khi nào? Tôi nói Đồng Lập Đông kia! Cô nhìn lại giọng điệu của hắn mà xem, rõ ràng có ý tứ với cô.
- Thật không?- Tiểu Du Thái xem lại câu trả lời của Đồng Lập Đông, cô bắt đầu hơi nghi ngờ rồi: - Để tôi hỏi anh ta xem. - Cô vừa nói, vừa mở weibo của Đồng Lập Đông ra.
Ngô Văn cực kỳ hiếu kỳ , anh không biết Tiểu Du Thái sẽ hỏi như thế nào, cuối cùng cúi đầu bon chen đọc trộm.
Tiêu Thải Vi : Đồng Lập Đông, anh đang có ý với tôi phải không?
Ngô Văn ngất luôn. Hoá ra cô nàng này gặp ai cũng dám hỏi như vậy cơ đấy, thật quá thẳng thắn rồi, không hiểu cô ta đã yêu đương bao giờ chưa nhỉ?
Đồng Lập Đông bên kia trả lời rất nhanh.
Đồng Lập Đông: đúng vậy, cô có sợ không? ^_^
7.
Bất chợt được tỏ tình, đầu óc Tiểu Du Thái hơi bị choáng. Cô nghĩ đi nghĩ lại mà chẳng biết phải trả lời Đồng Lập Đông như thế nào, cuối cùng đành phải khoá máy lại, trả vờ như chưa nhìn thấy gì.
Ngô Văn cười lạnh:
- Bây giờ mới giả ngu có phải hơi muộn rồi ko nhỉ?
Tiểu Du Thái cúi đầu ko nói gì thêm.
Thế nhưng Ngô Văn lại nghĩ, cô không lập tức từ chối Đồng Lập Đông, có nghĩa là cô cũng có khả năng có ý với tên kia. Suy nghĩ này khiến anh tức giận, thân là người lãnh đạo cả một tập đoàn, quy chế anh đưa ra bị cô công khai vi phạm, anh cảm thấy sự tôn ngiêm của mình đang bị thách thức rồi.
Sau đó Tiểu Du Thái liền hóa thân thành một con cừu trầm mặc, Ngô Văn ngồi mỉa mai thế nào cô cũng không đáp lại, khiến anh cảm thấy vô vị.
Thật ra Tiểu Du Thái đang thực sự cực kỳ nghiêm túc tự hỏi.
Việc cô thích ngô văn ấy àm, nó giống như trăng trong nước, như bọt hoa biển, nhìn từ xa thì vô cùng đẹp đẽ, nhưng căn bản là không bao giờ có thể với tới. Thế nên, cô cũng chưa bao giờ ôm ấp bất cứ một hy vọng gì, và cũng bởi vậy cô chẳng hề chịu áp lực khi thầm thuơng trộm nhớ anh. Nhưng cô cũng không còn trẻ nữa rồi, mà còn chưa nói chuyện yêu đương bao giờ, cô không thể cả đời cứ tương tư một người như vậy được. ÔI cứ như vậy thì cô đơn trống trải biết bao aaaaaa! Cô phải nắm bắt thời cơ tìm một nửa của mình, cô cũng không quá hy vọng hai người có thể yêu nhau thắm thiết, nhưng ít nhất cũng có thể là có một người tri âm bầu bạn , có thể bình đẳng đứng bên cạnh nhau, có thể không phải dựa vào YY mơ mộng mà sống qua ngày như thế này.
Nói túm lại là : cô muốn nói chuyện yêu đương rồi!
Bây giờ có người đang bày tỏ với cô, mà anh ta trông cũng không tệ, hoàn toàn có thể tiến thêm bước nữa để tìm hiểu. Hơn nữa, đợi cô thực sự bắt đầu có bạn trai rồi, cô có thể "di tình biệt luyến" , vứt Ngô Văn ra khỏi đầu rồi và kết thúc tháng ngày tương tư đáng thương này...... càng nghĩ lại càng thấy phấn chấn nhaaaa.
Tiểu Du Thái ngồi hoang tưởng, miệng thì cười toe toét, khuôn mặt cô trông ngốc ngếch cực kỳ luôn.
Ngô Văn véo má cô , giọng rất nguy hiểm:
- Cô bị ngáo à? Vui đến thế cơ à? Chưa từng được ai tán tỉnh bao giờ hả ?
Tiểu Du Thái đập tay anh ra:
- Người tán tôi nhiều không kể hết.
Ngô Văn đuơng nhiên là không tin rồi, anh cảnh cáo cô :
- Cô tự kiểm soát bản thân đi, nếu dám to gan làm trái lại quy định công ty, tôi sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì mà hạ thủ lưu tình đâu.
- Biết rồi biết rồi. - Tiểu Du Thái thấy thật là phiền.
Quy định là vật chết còn người là vật sống. Cô cũng chỉ là kiểm nghiệm một chút thôi có phải lập tức xác định quan hệ yêu đương với Đồng Lập Đông đâu. Hơn nữa, hai người có phải là đang yêu nhau không làm sao mà họ biết được chứ? Bạn bè bình thường với nhau cũng có thể cùng dắt tay nhau đi dạo phố, xem phim, ăn cơm...., trừ phi bị bắt gian tại giường, nếu không anh dựa vào cái gì mà nói chúng tôi đang hẹn hò nào? Lại nói, ngay cả bắt gian tại giường cũng chưa nhất định phải là đang yêu nhau nhé? Còn có thể là bạn - giường nữa mà.

Tiểu Du Thái và Đồng Lập Đông thực ra cũng không quá thân mật, nhưng cô vốn là một thiên tài, tuỳ tiện chém gió cũng có thể buôn được mấy tiếng đồng hồ, nên lúc ở cùng với cô căn bản không bao giờ tồn tại tình trạng cả hai phải im lặng, ngại ngùng. Phương thức cô đối với Đồng Lập Đông kiểm nghiệm cũng chỉ là cùng nhau đi ăn, xem phim vv.vv, từ từ nói chuyện để tìm hiểu rõ hơn về đối phương.
Cái loại phương thức này thật chả khác gì đi xem mắt cả.
Sau khi kiểm nghiệm vài lần, Tiểu Du Thái dần dần cảm thấy con người của Đồng Lập Đông cũng không tồi,tính tình thì rất ôn hoà, cũng biết trước sau, mặc dù đã tỏ tình với cô rồi, nhưng không hề đòi hỏi câu trả lời của cô, hơn nữa cũng chưa bao giờ thân mật quá mức hay làm cô khó chịu.
Có mỗi một điều đáng tiếc đó là cô vẫn chưa có tình cảm gì với anh ta.
Nhưng mà đây là chuyện tình cảm mà, có thể từ từ mà bồi dưỡng, Tiểu Du Thái quyết tâm nỗ lực tìm hiểu những điểm hấp dẫn của anh, để sớm đến có thể rung động.
Cuối tuần này, các bạn thời đại học của Tiểu Du Thái cùng tổ chức một buổi họp mặt, người chủ trì lần này là Vương Tiểu Mỹ. Vương Tiểu Mỹ năm ngoái vừa gả cho một vị đại gia, từ đó bắt đầu trải qua cuộc sống xa hoa phú quý, cực kỳ thích khoe khoang các loại đồ đắt tiền lên weibo, weixin. Lần họp mặt này cũng là do cô ả bao toàn bộ, địa điểm đặt tại một nhà hàng năm sao. Tiểu Du Thái cực kỳ sung sướng, vì công cuộc ăn chực uống chực vỹ đại, cô nhất định phải đi nhé.
Đáng tiếc Lam Sam có việc nên không thể đến. Đối với việc này Vương Tiểu Mỹ vừa vui sướng, lại vừa thấy hơi mất mát. Thời đại học Lam Sam là một đại mỹ nữ, sau khi tốt nghiệp lại biết trang điểm, càng ngày càng xinh đẹp hơn, trừ cô nàng Tiêu Thải Vi hồn nhiên vô tâm ra, con gái bình thường đều không muốn đứng cạnh Lam Sam, họ sợ bị so sánh với cô. Vương Tiểu Mỹ tất nhiên cũng không hy vọng Lam Sam đến đây, rồi trấn áp cô ta bằng sắc đẹp của mình. Nhưng mà, cô lại cũng hy vọng có thể thưởng thức sự ghen tị, ngưỡng mộ, của Lam Sam khi thấy cô đã trở thành một quý phu nhân giàu có. Đàn bà con gái ấy mà, học giỏi lại chẳng bằng xinh đẹp, xinh đẹp lại chẳng bằng gả cho một đám tốt.
Tiểu Du Thái cũng có nỗi niềm riêng, lớp cô trước đó có một tên đang theo đuổi cô, mỗi lần bạn học cũ họp lớp đều đến làm phiền, động chạm đến ba điều cấm kỵ nhất của Tiểu Du Thái. Thế nên tuy Tiểu Du Thái đã từ chối hắn rất nhiều lần rồi, nhưng da mặt hắn cũng thực quá dày, vừa gặp đã ì mặt ra, đuổi thế nào cũng không đi. Quan điểm của hai người không hợp, những điều hắn nói ra làm Tiểu Du Thái cực kỳ khó chịu, và cũng cực kỳ ảnh hưởng đến khẩu vị.
Vì để có thể ăn chực, uống chực một cách vui vẻ, Tiểu Du Thái quyết định kéo Đồng Lập Đông đi cùng, dù sao Vương Tiểu Mỹ là đại gia lắm tiền, cũng không thèm để ý nhiều thêm một miệng ăn đâu nhỉ.
Ngày họp mặt hôm ấy, cô đến rất đúng giờ. Vưong Tiểu Mỹ chỉ nói cho cô số phòng đặt, cũng không đi xuống chào hỏi cô, thế nên cô cùng Đồng Lập Đông đành tự tìm phòng. Khi họ đứng trước cửa phòng, Tiểu Du Thái đang định đẩy cửa bước vào thì Đồng Lập Đông lại bất ngờ kéo tay cô.
Cô hơi ngạc nhiên, ngước nhìn anh.
Anh cười cười, ánh mắt rất ôn nhu:
- Không phải em bảo anh đóng giả làm bạn trai em à? Cũng phải giống giả sao cho giống một chút chứ.
Ừ nhỉ, Tiểu Du Thái cũng lấy tay ngắc vào cánh tay anh.
Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tốt tinh thần, tiếp đó mạnh bạo đẩy mạnh cửa, to giọng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người bên trong:
- Chị đến rồi đây! muaha ha ha ha!
Nụ cười nhàn nhạt của quần chúng bên trong phòng cứng ngắc, tất cả kinh ngạc nhìn về phía cửa.
Tiểu Du Thái nhìn vào giữa đám người có một khuôn mặt quen thuộc, cô như bị ngũ lôi oanh đỉnh, mồm há hốc giật giật.
Cái khuôn mặt quen thuộc kia chính là Ngô Văn.
Anh ngồi trên ghế chủ vị, ngồi xoay quanh tiếp anh còn khoảng sáu bảy người khác, bên trái anh là một người đàn ông trung niên hói đầu, bên phải là một cô nương xinh đẹp. Cô gái này đang mặc một chiếc đầm màu phấn trắng, xinh đẹp ngọt ngào. Cô ta tỏ ra khó chịu nhìn hai kẻ đột nhiên ập vào đang đứng ngoài cửa, hở cái giọng điệu kém vui:
- Các người là ai?
Ánh mắt Ngô Văn chuyển từ mặt Tiểu Du Thái xuống phía dưới, dừng lại trên cánh tay đang khoác lên tay Đông Lập Đông.
Mắt anh co giật dữ dội.
Tiểu Du Thái hoảng loạn, lắp bắp trả lời cô gái kia :
- Tôi tôi tôi tôi tôi....
Đồng Lập Đông phản ứng nhanh hơn cô, anh dời tay cô, chặn lời, cười đáp lại:
- Xin lỗi. Bọn tôi đi nhầm phòng .
Tiểu Du Thái :
- Xin xin xin...xin lỗi
Ngô Văn nhẹ nhàng nhíu mắt một cái, sắc mặt anh trở nên âm trầm.
Cô gái kia lại có ý chế nhạo Tiểu Du Thái nên cười nói:
- Không sao, hai người có thể đi, thuận tiện mang luôn hai đĩa thức ăn thừa này ra ngoài.
Tiểu Du Thái nhất thời không phản ứng kịp nhưng Đồng Lập Đông nghe thì hiểu ý tứ, anh nắm chặt tay Tiểu Du Thái, trầm mặt đáp:
- Xin lỗi, bọn tôi đến dùng bữa, một là không dọn bát đĩa, hai là không tiếp rượu.
Hai chữ cuối kia rõ ràng đang ám chỉ cô ta rồi, cuối cùng mặt cô ta cũng đen sì.
Đồng Lập Đông dù sao vẫn là đàn ông, không thể cùng con gái chửi nhau, anh không chờ cô gái kia trả lời đã kéo tay Tiểu Du Thái xoay người rời đi.
Lúc này, cô gái kia tức giận nghiến răng ken két.
Ngược lại, Ngô Văn chỉ cười cười, sau đó anh lại nhìn sang người đang ông trung niên bên cạnh:
- Tổng giám đốc Lưu, hình như thiên kim nhà ông bị người ta hiểu lầm rồi.
Vị trung niên kia sắc mặt đã không tốt, nhưng vẫn miễn cưỡng cười :
- Tiểu Lôi, còn không mau ngồi xuống.
Cô gái kia đành cúi đầu, mím chặt môi không nói gì. Cô ta nghe bố mình nói hôm nay ông muốn cùng vị thanh niên tuổi trẻ tài cao là tổng giám đốc Ngô đây ăn cơm, cô cũng năn nỉ bố cho đi cùng, trước đó còn ngồi bên cạnh ông, cho đến lúc mọi người bắt đầu cười nói vui vẻ, cô liền thuận thế mà ngồi sát cạnh Ngô Văn. Ngô Văn cũng không hề tỏ ra phản đối, một bàn cơm không khí đang rất vui vẻ, không ngờ đến lại bị hai kẻ nhà quê kia lao vào phá đám.
Lúc này có người nói sang chuyện khác, Ngô Văn cũnng không thể không cho người ta mặt mũi mà đáp lại vài câu. Vị trung niên kia lại nghĩ rằng, đầu óc Ngô Văn giờ đã bay đi đâu mất rồi.
Bên ngoài phòng bao, Tiểu Du Thái sợ chết đi được, vì Đồng Lập Đông nói ra một số lời đắc tội tới bọn họ, nên khiến cô thực sự lo lắng.
Đồng Lập Đông an ủi cô :
- Không sao đâu, cô ta cũng không quen biết anh.
- Nhưng nhỡ cô ta có chỗ dựa lớn thì sao?
- Chỗ dựa của cô ta cũng không thể lớn hơn tổng giám đốc Ngô được, trừ phi tổng giám đốc Ngô muốn giúp cô ta xả giận, nếu không anh chắc không có vấn đề gìheets.
Tiểu Du Thái nghĩ nghĩ , đáp lời :
- Tổng giám đốc Ngô chắc không làm như vậy đâu.
- Ai mà biết được, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Tiểu Du Thái vừa buồn phiền lại vừa đau xót:
- Xin lỗi, là do em liên luỵ đến anh.
- Không sao. - Đồng Lập Đông cười: - Em gặp tổng giám đốc Ngô thì nói giúp anh vài câu là được rồi.
- Nhất định rồi.
Hai người ổn định tốt tâm tình, quay lại tìm đúng phòng ăn.Đại bộ phận những người tham gia đều đã có mặt, Vương Tiểu Mỹ vừa nhìn thấy Tiểu Du Thái thì nhiệt tình đến chào hỏi cô, Tiểu Du Thái giới thiệu Đồng Lập Đông với bọn họ, cuối cùng lần này cũng không gặp rắc rối nào.
Bữa cơm sau đó, cô vừa ăn vừa nghe Vương Tiểu Mỹ chém gió, nào thì chồng cô ta có sự nghiệp to lớn nhường nào, quen biết ông xx, bà yy ra sao, gần đây còn chuẩn bị cùng tập đoàn Văn Phong hợp tác làm ăn.
Tiểu Du Thái từ đống đĩa ăn ngoi đầu lên hỏi:
- Tớ cũng đang làm ở tập đoàn Văn Phong đấy, sao vẫn chưa nghe nhắc đến vụ này nhỉ?
- Chắc là do cấp bậc của cậu hơi bị thấp đi. - Vương Tiểu Mỹ không để tâm mà trả lời.
Tiểu Du Thái gật gật đầu, lại hỏi:
- Mà sao hôm nay chồng cậu không đến thế? - Nói thật nhé, từ trước đến nay cô vẫn chưa từng gặp qua chồng Vương Tiểu Mỹ, sao mỗi lần tổ chức họp mặt chồng cô ta đều có việc bận thế nhỉ.
Vương Tiểu Mỹ cười đáp :
- Anh ấy đang ngồi ở phòng bên cạnh bàn chuyện làm ăn với tổng giám đốc Ngô, bàn công việc xong sẽ qua đây uống vài chén.
Cùng Ngô Văn ăn cơm là một chuyện cực vinh hạnh, có thể tăng đẳng cấp rất nhanh, cô ta nói ra với cái giọng đầy kiêu ngạo, cuối cùng thu hút sự chú ý của mọi người.
Wầy, xem ra cô nàng Vương Tiểu Mỹ lần này không phải là đang phét lác nữa rồi, Tiểu Du Thái nhớ lại tình huống lúc nãy, cũng không nghĩ ra vị nào trông giống chồng của Vương Tiểu Mỹ này, nếu bảo cô quay lại nhìn một chút thì cô cũng chả có gan, cô chỉ có thể nín nhịn sự tò mò này xuống.
Một lúc sau, có hai người cùng đi vào nhà vệ sinh, lúc quay lại, bọn họ đẩy cửa đi ra, Tiểu Du Thái lơ đãng ngẩng đầu liếc nhìn một cái, vừa lúc nhìn thấy Ngô Văn đang từ cửa đi vào.
... .... thế này mà vẫn gặp phải à.
Cô vội vã sợ sệt cúi đầu.
Ngô Văb đã phát hiện ra cô từ lâu, lúc này anh gườm gườm đi đến, đẩy một bên cánh cửa ra. Cô gái đang đóng cửa nhìn thấy trước mặt là một vị siêu cấp đẹp trai, nhất thời đơ ra một lúc.
Ngô Văn chống tay lên cửa, lạnh lùng nhìn Tiểu Du Thái. Anh vốn đã đẹp trai, khí thế lại mạnh mẽ như vậy, gần như khiến tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía anh, ngoại trừ Tiểu Du Thái-- cô đang cúi đầu, dùng sức gặm đồ, để một đầu đen sì hướng về phía anh.
- Tiêu Thải Vi!!!! - Anh đành phải gọi to cô
Quần chúng lập tức xoay đầu nhìn Tiểu Du Thái.
Tiểu Du Thái không thể không ngẩng đầu lên, lau vệt mỡ dính bên miệng:
- Ngô, tổng giám đốc Ngô.
- Cô ra đây cho tôi.
Tiểu Du Thái lấy khăn ăn lau tay, rồi lau miệng, nơm nớp lo lắng đi theo anh. Đồng Lập Đông đứng dậy toan đi theo cô. Thế nhưng sau lưng Ngô Văn như có mắt, quay đầu lườm anh ta một cái:
- Không phải việc của anh.
Tiểu Du Thái bị Ngô Văn dẫn ra thang máy, hai người đứng trước cửa sổ nói chuyện.
Họ đang đứng ở một tầng khá cao, từ cửa sổ nhìn xuống dưới đất là xe cộ nhung nhúc như một đàn kiến khiến tâm tình người ta càng thêm hoảng loạn.
Cô hơi sợ độ cao....
Ngô Văn hít một hơi thật sâu, nói:
- Cô coi lời tôi nói là gió thoảng qua tai hả? Tôi đã nói qua rồi, cô dám hẹn hò yêu đương, tôi cũng dám đuổi việc cô nay.
Tiểu Du Thái vội vã lắc đầu:
- Tổng giám đốc Ngô, anh hiểu lầm rồi, bọn tôi không hề hẹn hò yêu đương gì cả.
Ngô Văn cười gằn:
- Không yêu? Không yêu mà hai người còn nắm tay nhau, lừa ai thế ?
- Ai nói nắm tay thì là yêu nhau? Cũng chả phải là học sinh tiểu học nữa đâu nhé.
- Còn dẻo miệng hả, cô thực khiến tôi đại khai nhãn giới, bình thường ngu ngốc đến mức sắp mọc hoa trên đầu rồi, sao cứ đến mấy việc này lại có thể ghê gớm như vậy... - Anh đột nhiên ngừng lại, mắt liếc nhìn xuống.
Tay anh đang bị bàn cái tay nhỏ bé nắm chặt lấy, cả hai bàn tay cô mới có thể bao trọn lấy một tay của anh.
Lần thứ N sàm sỡ thành công ông chủ, tâm tình của Tiểu Du Thái sung sướng mãi không thôi, mắt cô chớp chớp nhìn lên:
- Tổng giám đốc Ngô, hiện giờ chúng ta đang tay trong tay, anh dám nói chúng ta đang yêu nhau không?
Mắt Ngô Văn rủ xuống, anh yên lặng chăm chú nhìn vào hai bàn tay bọn họ đang nắm lấy nhau, không sao có thể trả lời.
Trái tim anh bỗng nhiên loạn nhịp.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cái Thùng Cơm Sát Vách.