Chương 328: Nhập các


Tần Nghi Ninh dựa vào đầu vai Bàng Kiêu, cọ cọ vào hắn, dịu ngoan như mèo con.


Không đâu. Tin ta, ta có thể giải quyết chuyện này, t8ạm thời hãy để ta nghĩ cách trước đã.



Được. Ta biết nàng thông minh, nhất định có thể nghĩ ra cách. Nếu nàng cần gì, cứ việc nói c3ho ta, nhất định ta sẽ phối hợp.
Lời này nghe như bình thường, nhưng thực chất lại tràn đầy thâm ý.
Bàng Kiêu đã cảnh giác. Chuyện vừa xảy ra ở Vương phủ e đã truyền hết vào tai Lý Khải Thiên không sót chữ nào, có lẽ Lý Khải Thiên không biết nội tình, nhưng nhất định đã biết lão Thái Quân ghé thăm, cuối cùng ầm ĩ rời đi, còn bị con chó lớn đuổi chạy hết con phố.

Đa tạ Thánh thượng quan tâm.
Bàng Kiêu cúi đầu đứng vào một bên, cung kính nói,
Trong phủ vừa có khách tới, mới rời đi không lâu, thần đang định tới hầu chuyện với ông bà.

Sự cẩn thận từng li từng tí của hắn khiến Tần Nghi Ninh thấy vừa đau lòng lại vừa xót xa. Bây giờ h9oàn cảnh của hắn khó khăn như vậy, chuyện của nàng, nhất định nàng phải tự giải quyết tốt, không để hắn phí tâm thêm nữa.

Vương gia6, Vương gia!

Bên ngoài cánh cửa phòng đóng chặt, bỗng nhiên có tiếng Hổ Tử truyền tới:
Thánh thượng giá lâm! Người mau chuẩn bị ti5ếp giá!

Nghe vậy, nét mặt Lý Khải Thiên có lộ chút xúc động,
Ầy! Chuyện quá khứ, hôm nay nhớ lại mà vẫn khiến trẫm sinh lòng khiếp sợ…

Sau tấm bình phong, nghe Lý Khải Thiên bắt đầu chơi chiêu tình cảm năm xưa, Tần Nghi Ninh không khỏi thầm khen vì câu trả lời của Bàng Kiêu mới rồi.
Đây là lần đầu tiên nàng được thấy cách giao tiếp của Bàng Kiêu và Lý Khải Thiên, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Lý Khải Thiên kiêng kị như vậy mà vẫn chưa lập tức trở mặt ngay.

Thì ra là thế.
Lý Khải Thiên gật gù.
Bấy giờ, Lệ Quan Văn đã cung kính bưng trà lên.
Lý Khải Thiên liền nhận trà, đuổi Lệ Quan Văn và tất cả tùy tùng lui ra.
Bàng Kiêu mở cửa phòng, sai người vén màn bông, vội vàng quỳ xuống hành lễ,
Thánh thượng! Thánh thượng đại giá đến chơi, đúng là khiến hàn xá được vinh quang lớn! Sao người không báo sớm cho vi thần một tiếng để vi thần chuẩn bị?

Ngoài mặt cung kính, song trong bụng Bàng Kiêu lại đầy những nghi hoặc. Mới nãy hắn đưa Lý Hạ Lan đến trả cho Thánh thượng, tuy chưa nói nặng lời nhưng với tính Thánh thượng e cũng đã mất mặt. Sao có thể mới chốc lát mà đã tự tìm tới cửa thế này? Là vì lòng có oán giận, hay bởi đang mang áy náy? Hay vì bất mãn với hắn, có tính toán khác nữa?

Hiền đệ mau mau đứng lên đi.
Lý Khải Thiên vươn hai tay đỡ Bàng Kiêu, bước cùng hắn vào tiền thính, ngồi lên ghế chủ nhân, cười bảo,
Trẫm còn tưởng giờ hiền đệ đang ở bên trưởng bối, hoặc không thì cũng ở thư phòng chứ, không ngờ hỏi rồi mới biết hiền đệ đang ở đây. Tiền thính này lạnh thật, hiền đệ đừng nên để phong hàn mới tốt.

Tần Nghi Ninh núp sau tấm bình phong, nín thở che hơi, không dám lộ ra nửa tiếng động, nghe Lý Khải Thiên nói vậy thì lập tức cau mày nghi hoặc.
Lý Khải Thiên nhấp một ngụm trà, vẻ mặt ôn hòa nói:
Hiền đệ thay trẫm dẹp yên loạn phía Nam, trong lòng trẫm vô cùng cảm động, cũng quá mức cảm kích. Trước kia, vì suy nghĩ đến thân thể của hiền đệ nên mới để đệ nghỉ ngơi một đoạn thời gian, cũng không có phong thương chức tước gì, hiền đệ sẽ không trách trẫm chứ?


Thánh thượng nói gì vậy?
Bàng Kiêu dõng dạc nói:
Thánh thượng là người hiểu tính thần nhất, thần lười biếng đã quen, ghét nhất là những chuyện phiền toái, năm xưa đi theo Thánh thượng chinh chiến thiên hạ chính là để tương lai có một ngày có thể sống cuộc sống ăn ngon uống say, không lo lắng việc gì, những ngày như hôm nay chính là mong ước của thần, thần cảm kích còn không kịp, sao có thể trách người? Nói thật lòng, nếu không có Thánh thượng, làm gì còn vinh hoa phú quý của Bàng Chi Hi hôm nay? Một lời hứa của Thánh thượng đáng giá ngàn vàng, lời hứa người cho thần khi chinh chiến năm xưa, đến giờ đều đã thực hiện được, thần cảm kích mà rơi nước mắt.

Tần Nghi Ninh thoáng sửng sốt, vội vàng tránh khỏi lồng ngực Bàng Kiêu để tìm chỗ ẩn thân.
Bàng Kiêu chỉ cái bình phong ở gian bên, Tần Nghi Ninh hiểu ý, lập tức chạy nhanh tới phía sau tấm bình phong gỗ đỏ sơn đen.
Nàng vừa mới đứng yên, đã nghe từ ngoài sảnh trước truyền tới một tiếng cười sang sảng.
Đợi khi trong nhà đã không còn ai khác, mới cười bảo:
Hiền đệ ngồi xuống nói chuyện đi, huynh đệ trong nhà cả, cần gì phải câu nệ thế.


Tạ Thánh thượng.
Bàng Kiêu chắp tay hành lễ, khom người ngồi xuống ghế dài đặt bên.
Lý Khải Thiên nói:
Ngày mai là đại triều hội, trẫm cố ý tới là có một chuyện muốn nói với hiền đệ.

Một mặt, Lý Khải Thiên không đủ tự tin để trở mặt với Bàng Kiêu. Mặt khác, cũng là kết quả của việc Bàng Kiêu luôn nhún nhường. Hắn yếu thế hơn trong mọi phương diện, lại luôn đúng lúc khơi gợi lại một vài ký ức trong những năm niên thiếu nhiệt huyết của hai người, chẳng những khiến Lý Khải Thiên buông lỏng cảnh giác mà cũng khiến hắn ta thỉnh thoảng nhớ tới những tình cảm quá vãng của họ, khi ra quyết định sẽ có hơi đắn đo.

Nhưng nhiều hơn cả, Tần Nghi Ninh cảm thấy xót thay cho Bàng Kiêu. Thực lòng nàng không mong nam nhân của mình bị người ta hiếp đáp, nhưng hiềm nỗi người là dao thớt ta là thịt cá, bây giờ đã không còn biện pháp nào khác.

Ở đây, trong lúc hồi tưởng về năm tháng đã qua, Lý Khải Thiên cũng nhớ tới những huynh đệ đã chết, liền đứng dậy, vỗ vai Bàng Kiêu nói:
Có lúc nào trẫm không biết tính cách của đệ? Nhưng hiền đệ là người có tài hoa lớn, trẫm thực lòng không nỡ mai một tài năng của đệ, trong thời gian để hiền đệ nghỉ ngơi, trẫm cũng có quan sát, nghiền ngẫm một hồi, quyết định để hiền đệ nhập các, làm Nội các Đại học sĩ, thành cánh tay trái cánh tay phải của trẫm.


Bởi xét trên sự tai hại của việc Thừa tướng chuyên quyền thời Bắc Ký, Đại Chu đã bỏ chế độ Thừa tướng, đổi thành chế độ Nội các.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cẩm Đường Quy Yến.