Chương 63: Trêu ghẹo trước điện


Nàng học lễ nghi đi đúng với Chiêm ma ma nhiều ngày nay, đã tập thành thói quen, không những động tác rất chuẩn mực, mà dáng vẻ 8cũng rất đẹp mắt.

Hoàng hậu nhướng đôi mày liễu mỏng mảnh, đôi mắt hoa đào hàm chứa phỏng đoán và quan sát, giơ tay phả3i đeo giáp bảo vệ tay bằng vàng chạm trổ dài ba tấc, làm động tác nâng lên:
Đứng lên đi.

Tạ ơn nương nương.
Tần Nghi Ninh đ9ứng lên, vẫn cúi đầu.
Vẻ mặt Hoàng đế cũng gượng gạo.
Khi Hoàng để chỉ hôn, nếu không cẩn thận khiến hôn sự của bề tôi không hòa hợp, thì đó là Hoàng để bị che mắt chứ không tính là Hoàng đế sai lầm.
Con gái mười bốn tuổi cũng có thể bàn tính chuyện kết hôn rồi.
Thân thiệp muốn mai mối cho Tần cô nương, Hoàng thượng xem có thích hợp không nhé.
Hoàng đế vỗ vỗ bàn tay to lên mu bàn tay Hoàng hậu:
Hoàng hậu nhắm được con cái nhà nào thế? Nói trước nhé, nha đầu Tần gia xinh đẹp như vậy, nếu hắn không xứng đôi thì trẫm cũng không đồng ý.
Hoàng hậu mỉm cười, giơ tay ra:
Quân Nhi, cháu còn không bước tới!

Vị Hoàng đế này đã sắp bảy mươi rồi, có một Hoàng hậu phong tình vạn chúng như vậy còn chưa đủ, chẳng lẽ còn vừa ý một tiểu cô nương mười bốn tuổi sao? Nếu như Tần Nghi Ninh vào cung, e rằng chưa tới hai ngày đã bị yêu hậu nhai không còn xương! Lão Thái Quân vội cười nói:
Đúng vậy, không ngờ thoáng một cái đã nhiều năm như thế trôi qua, Hoàng thượng tuổi xuân đang độ, cần chính thương dân, khuyển tử cũng một lòng tận trung, tình vua tôi giữa Hoàng thượng và khuyển tử, ân Bá Nhạc của Hoàng thượng đối với khuyên tử, lão thân mãi mãi đội ơn.
Lời lẽ của bà lập tức khiến Hoàng đế hơi xúc động, ông ta đã lớn tuổi, rơi vào độ tuổi thường thích nhớ lại chuyện cũ.
Mấy lời của Tần Thái Quân khiến Hoàng để không chỉ nhớ tới hai mươi năm trước, lúc đó mình đang còn mạnh mẽ, mà lúc đó triều đình cũng không rối loạn như hiện nay.

Vũ Nhu, chút chuyện như vậy nàng cũng làm không xong sao? Nàng nói sẽ tìm cho trẫm một người thích hợp, nhất định việc hôn sự này sẽ thành công, nhưng nàng đưa tới cái thứ gì vậy?

Ngay trước mặt trẫm mà còn dám càn rỡ như vậy, đủ thấy thường ngày hắn làm cần tới mức nào? Tần Mông chỉ có một cô con gái, hắn chịu gật đầu mới là lạ.
Trẫm là minh quân, không phải là hôn quân, lẽ nào nàng muốn trẫm ép buộc bọn họ kết thân? Nữ hài kia sợ đến mức đó, nếu như thật sự xuất gia thì sẽ có một đám người hiểu lầm trẫm!
Hoàng hậu vội vỗ vỗ ngực Hoàng để nhận lỗi:
Nàng hoảng loạn lui ra phía sau, sợ hãi nhìn Tào Thừa Quân:
Ngươi...
Người làm cái gì?
.
Hoàng hậu cười nói:
Hoàng thượng, ngài xem, Tần Thái Quân quả thật là biết dạy dỗ người, chỉ sau6 một thời gian ngắn đã biến một nha đầu sinh trưởng nơi thôn dã thành một thiếu nữ xinh đẹp cao quý, khiến nô tỳ vừa nhìn đã yê5u thích.
Dáng dấp của nha đầu này thật duyên dáng, xưa nay ai cũng nói Tần gia xuất mỹ nhân, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên là vậy.
Hoàng đế cười gật đầu:
Vũ Nhu nói rất đúng.
Trong chớp mắt, từng giọt từng giọt nước mắt trào ra, nàng khóc sướt mướt như như hoa lê đính nước mưa, xoay người liền trốn sau lưng lão Thái Quân:
Tổ mẫu, cháu sợ, cháu không muốn lấy người này.
Người cho cháu xuất gia làm ni cô đi!
Cô gái nhỏ vừa rồi còn đoan trang tao nhã, chững chạc như thế, lại bị tên háo sắc lỗ mãng kia dọa sợ, khóc sướt mướt, trốn sau lưng lão Thái Quân không dám ra, dáng vẻ như một chú thỏ con nhút nhát.
Khuôn mặt tươi cười của Hoàng hậu hơi khựng lại, nhưng giọng nói càng nhu mì:
Hoàng thượng, ngài thấy hai đứa nhỏ xứng đôi chưa kìa! Mới vừa thấy mặt đã thích như vậy rồi, nhất định là Quân nhị thật lòng yêu thích đứa nhỏ này nên mới thất thổ như vậy.
Tào Thừa Quân gật đầu phụ họa:
Đúng vậy, đúng vậy, tiểu mỹ nhân như vậy, cháu vừa nhìn thấy là cả linh hồn liền bay biến, chắc chắn chờ nuôi thêm vài năm nữa, sẽ là một đại mỹ nhân khuynh quốc, khuynh thành!
Mặt Hoàng hậu đanh lại, nghiến răng nghiến lợi lườm ca ca và tẩu tẩu.
Tào Thừa Quân lập tức ngậm miệng.
Thần thiếp chỉ nhớ khi còn bé Quân Nhi rất thông minh, không ngờ lớn lên lại thành như vậy.
Đây là do thần thiếp sơ suất, nhưng thân thiếp cũng không có cách nào.
Tần Nghi Ninh đau đến mức cả người run lên, vốn nàng đã biết Tôn thị sẽ phản ứng như vậy, nhưng dù sao đang ở trước mặt vua, Tôn thị sẽ không dám làm càn, nàng liền dứt khoát khóc to hơn nữa.
Cuộc diện kiến Hoàng đế vốn tốt đẹp, nhưng vì bị Tào Thừa Quân trêu đùa mà cô gái nhỏ làm om sòm lên.
Thấy vậy, Tào Thừa Quân giật mình, cúi đầu xuống.
Hoàng đế trừng mắt nhìn Tào Thừa Quân, quát lớn:
Làm càn, ngươi còn không lui ra!
Tào Thừa Quân tỉnh người, mặt mày tái nhợt, lui trở về bên cạnh cha mẹ.

Tần Mông xem như là trưởng thành dưới mắt trẫm đến bây giờ, hai mươi mấy năm trước trẫm còn nghĩ, nếu Tân Mông là nữ thì sẽ là một mỹ nhân.
Không ngờ hôm nay trẫm gặp được con gái của Tần Mông rồi, ha ha ha!

Thường ngày Tần Nghi Ninh ngang ngược, lỗ mãng ở trong phủ, nhưng lúc này ở trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu, lại vì một vài câu nói của người khác mà sợ đến mức khóc nức nở như vậy! Ở trước mặt Hoàng đế mà khóc lóc thế này, một khi làm cho Hoàng đế và Hoàng hậu không hài lòng thì có thể sẽ rất phiền phức! Tôn thị không nhịn được, hung dữ bóp mạnh cánh tay Tần Nghi Ninh, thấp giọng trách cứ:

Còn khóc?
.
Tâm trạng đang vui vẻ hoàn toàn tan biến, Hoàng đế răn dạy Tào Thừa Quân vài câu rồi bảo mọi người lui ra.
Người vừa rời đi, Hoàng đế liền trách:
Hoàng đế vỗ đùi cười to.
Hoàng hậu nheo đôi mắt hoa đào liếc nhìn Tần Nghi Ninh.
Trẫm thấy nha đầu này thật sự có phong thái của Tần Mông thời trẻ.
Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? Ngẩng lên trả lời trẫm.
Tần Nghi Ninh nghe vậy liền đáp
Dạ
, ngẩng đầu lên, nhưng vẫn cụp mắt không dám nhìn thẳng vào mặt Hoàng đế, trả lời:
Bẩm Hoàng thượng, thần tên là Nghị Ninh, mười bốn tuổi.
Hoàng đế và Hoàng hậu quan sát Tần Nghi Ninh.
Thần thiếp không ở nhà, không thể thường xuyên phụng dưỡng bên người phụ mẫu, tuy ca ca và tẩu tử là thân thích nhưng một năm khó gặp một lần..
Ban đầu là nhận lỗi với Hoàng đế, nhưng nói một hồi, Hoàng hậu khóc thút thít vì tủi thân, thấy vậy Hoàng đế rất thương xót, cũng không nhớ tới sai sót của Hoàng hậu nữa, liền ôm lấy Hoàng hậu dỗ dành nào là
Bảo bối
, nào là
Quả tim nhỏ
.
Trong cung điện an tỉnh chỉ nghe có tiếng khóc thút thít của cô gái nhỏ.
Tôn thị căng thẳng đến mức trán đẫm mồ hôi, cái nhìn của bà không giống như lão Thái Quân.

Cô cô.

Bên cạnh vang lên một tiếng gọi trong trẻo, chính là giọng nói của thanh niên mười tám, mười chín tuổi kia.
Nếu trong tình huống thông thường mà có người dám làm như thế với nàng, nhất định Tần Nghi Ninh sẽ vặn gãy tay tên háo sắc đó.
Hắn ỷ mình là cháu của yêu hậu, dám đùa giỡn con gái của triều thần trước sân rồng! Thế nhưng trong lúc đó, ý niệm của Tần Nghi Ninh thay đổi thật nhanh, nàng đã có quyết định.
Nghĩ như vậy, Hoàng đế mỉm cười, vẻ mặt cũng lộ vẻ hơi ấm áp.
Thấy Tần lão Thái Quân có thể nói được những lời như thế, Hoàng hậu cười khẽ, nói:
Hoàng thượng, Tần Thái sư trung thành vì nước, dù sao thì Hoàng thượng cũng phải ban cho Tần Thái sư một ân điển mới đúng.
Hoàng hậu cười nói:
Chuyện này Hoàng thượng cũng không thể nói thân thiếp chọn người không thích hợp, cháu của thần thiếp năm nay mười chín tuổi, cũng rất tuấn tú lịch sự, lại là thân thích, có thể nói là môn đăng hộ đối với con gái của Tần Thái
su.
Thế nhưng rõ ràng Tào Thừa Quân là một tên Đăng Đồ Tủ quần áo lụa là, mới mười chín tuổi đã có một đám tiểu thiếp, mà lại hành động không chừng mực, dám đùa giỡn con gái của Tần Thái sư trước mặt Hoàng đế, khiến con gái nhà người ta kêu khóc muốn xuất gia làm ni cô.
Trước tình thế ầm ĩ như thế, Hoàng để hoàn toàn không thể hạ chỉ.
Bên ngoài kia, sau khi Tào quốc cứu và phu nhân dẫn con trai xuất cung, thay xe ngựa của nhà mình, ba người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tào quốc cữu giơ ngón tay lên lên với con trai, thấp giọng nói:
Hôm nay quả nhiên con rất cơ trí!
Tào Thừa Quân cười nhẹ, khẽ nói:
Cũng đáng tiếc, tuy con càn rỡ thật, nhưng đó là lời nói thật lòng, nàng ta thật sự là một tiểu mỹ nhân!
Tào quốc cữu nói:
Đừng nói là mỹ nhân, cho dù là tiên trên trời, việc hôn nhân này cũng không thể tiến hành, cha ngươi chưa hồ đồ đâu! Ta đã ngầm dò la, con nói xem, chuyện hôm nay vì sao phải như vậy?
Quốc cữu phu nhân và Tào Thừa Quân đều nhìn về phía Tào quốc cữu với vẻ dò hỏi.
Lão Thái Quân và Tôn thị đã sớm căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Câu nói của Hoàng thượng có thể hiểu là trêu đùa Tần Mông, cũng có thể hiểu thành một ý khác.
Mặt Hoàng đế sa sầm.
Lão Thái Quân ôm Tấn Nghi Ninh dịu dàng trấn an, Tần Nghi Ninh vẫn úp mặt vào vai lão Thái Quân, khóc nấc lên.

Hoàng thượng bớt giận, là thần thiếp nhất thời sơ suất.
Thần thiếp theo bên người Hoàng thượng nhiều năm như thế này, cũng không thường xuyên gặp được thân thích.
Tào Thừa Quân liền đuổi theo hai bước, cười nói:
Nàng tên là Nghi Ninh ư? Cô cô của ta nói rất đúng, hai chúng ta là một đôi trai tài gái sắc, đã vậy chúng ta lập tức thành hôn đi! Ta sẽ về bỏ hết mấy tiểu thiếp ở nhà.

Nói xong, hắn đưa tay ra, định nắm tay Tần Nghi Ninh.
Tào quốc cữu càng hạ giọng nhỏ hơn:
Cũng là người do Hoàng hậu nương nương cài vào Đông Cung, phát hiện Thái tử điện hạ vẽ một bức tranh mỹ nhân, ngày đêm nhìn ngắm, rõ ràng là đã động lòng rồi.
Trải qua tìm hiểu mới biết, người Thái tử vẽ trong tranh là con gái của Tần Thái sư...

Thảo nào.

Hoàng để mỉm cười, liên tục gật đầu, nhìn về phía Tào Thừa Quân.
Nhưng Tào Thừa Quân lại ngẩn ra, nhìn Tần Nghi Ninh ở bên cạnh, lẩm bẩm nói:
Vừa mới nhìn bóng dáng, đã biết là một tiểu mỹ nhân rồi...
Tần Nghi Ninh nhíu mày, lui ra phía sau hai bước.
Cô nương trước mặt vóc người cao gầy, ngũ quan tinh xảo, da trắng nõn, tóc đen nhánh, xinh đẹp như vừa bước ra từ trong tranh, nghiêm túc đứng ở trước mặt hai người, có vẻ rất chững chạc, nhưng tuổi không lớn.
Trên người nàng còn toát ra vẻ hồn nhiên và ngây thơ, quả nhiên là một tiểu cô nương khiến người ta vô cùng yêu thích.
Tào Thừa Quân hiểu ra:


Thảo nào bỗng nhiên Hoàng thượng truyền chúng ta vào cung!
Hoàng để chỉ có một mình Thái tử là con nối dòng, mà tuổi tác ông ta lại đã cao, việc cai trị thiên hạ nửa đời sau phải chuyển giao quyền bính, trong lòng đương nhiên là không cam tâm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cẩm Đường Quy Yến.