Chương 1101: ꧁༺ Thần Võ Nguyên Tháp Tầng 5- Một Đám Âm Hiểm, Giả Dối.༻꧂


---o0o---

Sau khi đã dùng hết điểm công trạng, chỉ để lại 5 vạn điểm đề phòng trường hợp cần giết đồng đội lúc cần thiết. Tiếp sau đó Xuân Đức cũng không có nói chuyện với con rắn lừa đảo nữa mà quay về không gian nghỉ ngơi tại tầng 5.

Ánh sáng truyền tống tán đi. Xuân Đức lúc này lại quay về hoa viên trước kia. Ngay khi hắn vừa xuất hiện thì liền đã cảm nhận được có vài ánh mắt đang đánh giá hắn.

Xuân Đức cũng thuận mắt nhìn sang, lúc nhìn sang thì hắn thấy đang có 8 người, có nam có nữ đang ngồi xung quanh bàn đá nói chuyện với nhau. Cũng vào lúc này một cô gái bộ dạng mười tám đôi mươi đứng dậy đi về phía hắn.


Ngươi đã về rồi.


Nghe được giọng nói quen thuộc thì Xuân Đức không khỏi kinh ngạc, sau khi đánh giá một chút thiếu nữ trước mắt thì hắn ngạc nhiên nói :


Mộng Vân? Bộ thân thể này hình như có chút không hợp lắm với cô thì phải, người không biết lại còn tưởng cô là tiểu nha đầu nhà nào đó đi lạc vào trong này cũng nên.


Mộng Vân lườm hắn một cái nói :


Ta là tiểu nha đầu thì ngươi là cái gì, nhìn lại bộ dạng của mình đi, bây giờ ngươi khác gì đám nhóc vắt mũi chưa sạch.


Bị đụng chạm đến nỗi đau, Xuân Đức không khỏi dùng đôi mắt cá chết nhìn Mộng Vân.


Đừng có chạm vào nỗi đau của ta. Mà đúng rồi, mấy người kia là người nào, thấy cô nói chuyện với bọn họ có vẻ rất vui vẻ.


Không đợi Mộng Vân đáp lời thì lúc này đã có một nữ tử đi đến bên này.

Lúc này một cô gái có bộ dạng thướt tha, mái tóc rất dài, mặc một thân lam y , độ tuổi hơn 20 nhìn Xuân Đức nở nụ cười duyên nói :


Xin chào tiểu huynh đệ, lần đầu gặp mặt, tỷ tên Lâm Duệ. Tiểu huynh đệ tên là gì?’

Lại bị người gọi là tiểu huynh đệ thì Xuân Đức trong lòng không khỏi buồn bực, hắn nhìn cô gái kia nói :


Đừng có gọi ta như vậy, ta cũng không nhỏ. Nếu tính về tuổi ta còn có thế làm ba ba của cô đấy.


Nhìn bộ dạng không vui của Xuân Đức, lại nghe hắn nói như vậy nhưng Lâm Duệ lại che miệng cười khanh khách nói :


Thật dễ thương, lại đây cho tỷ nựng cái nào.


Vừa nói nàng ta vừa vươn tay ra định sờ mặt của Xuân Đức, Xuân Đức thấy như vậy thì liền đưa tay lên nắm lấy bàn tay của nữ tử, ngay lập tức bàn tay của nữ tử bị hắn nắm chặt lại.

Xuân Đức lúc này có phần không quá vui nói ra :


Ta không thích người khác đụng chạm ta. Không nên làm ta tức giận.


Cũng không biết có phải do lần trọng sinh gần đây hay không. Sát khí cùng oán khí do Xuân Đức giết người tích tụ trong bao nhiêu năm lúc này đây đã không còn, vì vậy hắn lúc này cho người ta cảm giác ngây thơ, đơn thuần, vô hại đến cực điểm.

Nếu là lúc trước Xuân Đức nói ra lời này, kết hợp với ánh mắt lạnh lẽo cùng sát khí khủng bố thì sẽ khiến cho người đối diện kinh sợ. Nhưng lúc này đây, lời nói cùng hành động của hắn vẫn như củ nhưng lại chỉ khiến cho người ta cảm thấy là hắn đã hờn giận đơn thuần mà thôi. ( Hệ quả của việc trọng sinh, vừa tiêu hao đạo vận, vừa mất đi sát khí cùng oán khí.)

Nhìn bộ dạng, hành động cùng lời nói của Xuân Đức, Lâm Duệ trong mắt không khỏi ánh lên tia sáng khác thường. Nàng lúc này rút tay về, cũng thu lại vẻ mị hoặc lúc trước, nàng ta nhoẻn miệng cười duyên nói :


Như vậy đạo hữu tên là gì , tiểu nữ có hay không vinh hạnh được biết quý danh của đạo hữu.


Nói xong thì nàng ta còn nháy mắt một cái, bộ dạng rất tinh nghịch.

Xuân Đức không muốn dây dưa với cái cô Lâm Duệ này, hắn trả lời cộc lốc :


Vô Tà, các ngươi tiếp tục nói chuyện đừng làm phiền đến ta.


Nói xong thì Xuân Đức mặc kệ Mộng Vân cùng Lâm Duệ đứng nơi đó, hắn tìm đến một địa phương thích hợp sau đó ngồi xuống. Về phần những kẻ khác hắn cũng lười đi làm quen.

Nhìn thấy Xuân Đức như vậy thì Lâm Duệ liền nhìn qua Mộng Vân nhỏ giọng hỏi :


Hai người là quan gì hệ gì vậy Tiểu Vân ?


Mộng Vân lúc này vẫn đang nhìn Xuân Đức ngồi một mình nơi kia, trong lòng nàng lúc này đang có một cảm giác vô cùng quái là, nàng tự dưng cảm thấy Xuân Đức không còn đáng sợ như trước kia nữa, mặc dù nàng biết đây nhất định là ảo giác nhưng không hiểu vì sao vẫn tin là thật.

Nghe Lâm Duệ hỏi thì nàng khẽ cười nói :


Hắn là đồng bạn của muội từ khi mới tiến vào Thần Võ Nguyên Tháp, hai người bọn muội cũng đã cùng nhau trải qua 4 nhiệm vụ rồi. Ở bên ngoài thì hai người bọn muội là thanh mai trúc mã.


Lâm Duệ sau khi nghe Mộng Vân nói hai người là thanh mai trúc mã thì có đôi chút ngạc nhiên, sau đó thì ta khẽ cười nói :


Hóa ra là vậy, như vậy hai người hẳn rất thân thiết đi. Như vậy muội ra nói cậu ấy đến nói chuyện cùng với mọi người đi, như vậy thì chúng ta mới có thể hiểu rõ nhau hơn, sau này đến khi hợp tác cũng thuận lợi hơn.


Mộng Vân cười khổ nói :


Lâm Duệ Tỷ, tỷ cũng không phải không nhìn thấy tính cách của cậu ấy. Thôi , cứ để cậu ấy ở nơi đó một mình đi, để muội đi qua thay mặt cậu ấy xin lỗi mọi người một tiếng.


Lâm Duệ hiểu ý cười cười, tiếp sau đó hai người lại quay về bên phía bàn đá nói chuyện cùng với những người khác. Về phần Xuân Đức cũng chỉ được những người khác nhìn qua vài ba lần sau đó thì không ai để ý đến hắn nữa.

….

Xuân Đức đang ngồi dựa lưng vào một tảng đá lớn, hai mắt nhắm nghiền bộ dạng giống như là đang tu luyện nhưng trên thực tế hắn đang quan sát những người nơi đây.

Sau một lúc quan sát thì trong lòng hắn liền nở một nụ cười lạnh lùng, nếu nhìn bề ngoài thì những người kia nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ nhưng Xuân Đức biết, đám này mặt ngoài thì cười nhưng trong không cười.

Trong lúc nói chuyện thì cả đám này cũng đang âm thầm cân nhắc, ước lượng đối phương, còn vì sao phải làm như vậy thì đến thẳng ngu cũng biết là vì sao.

Theo như Xuân Đức quan sát được thì nhân vật nguy hiểm nhất ở nơi đây hẳn là cô gái tên Lâm Duệ kia. Hắn có thể cảm thấy tất cả những người ở nơi đây khi nhìn qua nàng ta thì ẩn trong sâu ánh mắt của bọn họ hiện lên một tia kiêng kị.

Còn kẻ được xem là yếu nhất hẳn là bản thân hắn rồi, Xuân Đức lúc trước vừa xuất hiện nơi đây liền đã có thể cảm nhận được, đám người kia sau khi nhìn qua hắn thì trong mắt liền hiện lên sự xem thường. Tiếp sau đó thì cả đám liền không chú ý đến hắn nữa.

Duy chỉ có nữ tử tên Lâm Duệ kia là khác, nàng ta đi tới bên này ngoài mặt là làm quen nhưng trên thực tế lại là có ý đồ khác. Mãi khi nàng ta xác định được rồi thì mới buông tha cho Xuân Đức.

Mặt ngoài nhìn đơn giản nhưng trên thực tế không có đơn giản như vậy. Tất cả những người nơi đây đều đang diễn kịch cho nhau nhìn. Chẳng qua là bọn họ diễn quá đạt nhìn giống như thật mà thôi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cân Cả Thiên Hạ.