Chương 12


Dịch giả: Diệu Hằng
NXB Thời Đại
XB 2010
Nguồn: Sưu tầm
"Vẫn không có gì à?" David hỏi khi Laurel gọi đến vào chiều thứ Bảy, vài tiếng trước vũ hội.
"Chẳng có gì cả. Mình đã đến thư viện ba ngày liền và chẳng thu được gì."
"Thậm chí không có manh mối nào à?"
"À thì cậu có thể đọc bất cứ giải thích nào nếu cậu muốn, nhưng chẳng có mô tê nào về…" cô nàng hạ thấp giọng, "những loài tiên có đặc điểm giống mình cả."
"Thế còn Shakespeare thì sao? Giấc mộng đêm hè ấy?"
"Thực ra những nhân vật đó có vẻ gần giống. Nhưng họ vẫn có cánh và dường như rất quyền phép. Không đề cập đến sự tinh quái hay nguy hiểm nào. Mình không giống thế… phải không?"
David cười. "Không, cậu không giống thế." Anh chàng im lặng giây lát. "Có thể những câu chuyện ấy lầm lẫn."
"Tất cả các câu chuyện ư?"
"Các truyền thuyết có thực đến đâu chứ?"
"Mình không biết. Dường như nếu nó có thực thì kiểu gì cũng có vài tài liệu dẫn chứng."
"Vậy thì chúng mình sẽ tiếp tục tìm. À mà cậu đã sẵn sàng cho tối nay chưa?"
"Tất nhiên rồi."
"Thế thì mình sẽ gặp cậu lúc tám giờ nhé?"
"Okay."
Vài tiếng sau. David xuất hiện với một cái hộp lớn được cho là đựng "đôi cánh" ấy. Laurel ra mở cửa trong bộ váy màu xanh da trời với một dải khăn choàng quoàng trên vai.
"Chà chà!" David thốt lên. "Trông cậu tuyệt thật đấy!"
Laurel ngó xuống, thầm ước mình đã chọn thứ nào ít thu hút chú ý hơn – trong bộ váy này mọi người đều sẽ ngẩn ra mà ngắm nhìn cô mất. Chiếc váy dài lung linh ánh sa tanh màu da trời với hoa văn màu bạc rủ xuống thành một tấm màn hoàn hảo ôm lấy từng đường cong trên người cô. Thân trước duyên dáng với đường viền váy hình quả tim mềm mại, còn phần lưng xẻ thấp đầy quyến rũ. Phần eo gần như để trần với một đường lượn tinh tế cùng một sợi dây bạc lấp lánh. Một chuỗi hạt nhỏ nữa là hoàn thiện.
David thì thật bảnh bao với quần đen và áo vest tuxedo trắng có đuôi. Một chiếc khăn lụa đỏ cuốn quanh thắt lưng và anh chàng còn xoay sở kiếm được một chiếc cà vạt thắt quanh cổ nữa. Đôi găng tay trắng ló ra từ túi áo ngực – Chelsea hẳn sẽ tự hào lắm sau tất cả những nỗ lực mè nheo quấy rầy của cô nàng – anh chàng lại còn vuốt gel cho tóc nữa.
"Cậu định vào vai gì thế?" Laurel hỏi tỏ vẻ tán dương.
David ửng hồng cả mặt. "Chắc là Bạch mã Hoàng tử!" Khi Laurel cười lớn, anh chàng nhún vai. "Chúng ta có thể cùng vào vai các nhân vật thần thoại trong những câu chuyện thần tiên mà!"
"Mẹ mình biết cậu sẽ đến," Laurel thì thầm rồi nhanh nhẹn dẫn David lên lầu, "nhưng tốt nhất là chúng mình nên hoàn thành việc sửa soạn trước khi bà biết cậu ở đây. Bà có thể khăng khăng bắt mình phải để cửa mở hay những việc tương tự."
"Không thành vấn đề."
Laurel lùa cậu bạn vào phòng, rồi sau một cái liếc thận trọng xuống dưới hành lang, cô nàng đóng cửa lại. Laurel cởi nút dải khăn choàng màu trắng và thả bông hoa rung rinh tự do. Cô giúp những cánh hoa trở lại đúng tư thế xoè thẳng của chúng, có vẻ chúng hơi thiếu sinh khí trong mấy ngày qua nên không dựng lên cao được. Laurel quay lại khi nghe thấy tiếng hít sâu của David.
"Gì thế!"
"Chúng quá đẹp!!! Đặc biệt là với chiếc váy đó. Lúc nào nhìn chúng mình cũng phải kinh ngạc.
"Chắc chắn rồi," Laurel đáp vẻ mỉa mai. "Khi chúng không phải là của cậu thì đương nhiên là chúng đẹp như cổ tích rồi."
Chỉ mất hai phút David đã buộc chặt được vòng hoa trang trí quanh đài hoa và vòng lên hai vai cô. Laurel xoay người về phía tấm gương mới được treo sau cánh cửa ra vài và cười to: "David, cậu quả là thiên tài! Nó trông hệt như một bộ hoá trang ấy."
David đứng sau cô, mỉm cười với bóng cả hai trong gương. "Mình vẫn chưa xong đâu." Anh chảng quay lại với chiếc hộp. "Ngồi xuống đi," cậu nói rồi chỉ vào cái ghế. "Và nhắm mắt lại nhé!"
Laurel làm theo, bây giờ cô bắt đầu thấy thích thú với chuyện này. Tay David chạm lên mặt cô và cô cảm thấy thứ gì đó lành lạnh chà vài mi mắt và hai má. "Này… cậu đang làm gì thế?"
"Miễn thắc mắc. Cứ nhắm mắt đã."
Cô nghe có thứ gì đó lắc mạnh, rồi một màn sương mát lạnh trùm lên suốt chiều dài mái tóc cô. "Một giây nữa thôi," David nói. Và Laurel cảm thấy hơi thở ấm áp của cậu, nó khiến cho các chỗ còn ươn ướt trên hai mi mắt cô cảm giác lạnh hơn, còn những phần còn lại trên khuôn mặt cô thì ấm nóng hơn rất nhiều. "Okay, xong rồi đấy," David nói sau khi một phút.
Laurel mở mắt và đứng lên nhìn vào gương. Cô thở gấp và cười rạng rỡ khi xoay mặt sang bên này, rồi bên kia, để cho ánh mặt trời đang nhạt dần hắt lên vẻ lấp lánh trên gò má và quanh mắt. Mái tóc cô phủ đầy kim tuyến rực rỡ và rơi cả xuống khi cô lúc lắc đầu, khiến chiếc váy cô đang mặc càng trở nên lung linh. Cô gần như không nhận ra chính mình giữa vẻ lấp lánh và huyền ảo của gương mặt với vẻ rực rỡ của kim tuyến trên hai vai.
"Bây giờ thì cậu trông giống một nàng tiên rồi đấy," David nói vẻ hài lòng.
Laurel thở dài. "Mình cảm thấy mình giống một nàng tiên. Mình không bao giờ nghĩ mình sẽ nói ra điều đó." Cô nàng quay lại với David. "Cậu thật tuyệt vời David ạ."
"Không," David toét miệng cười. "Chúng mình đã chứng mình nó trên cơ sở khoa học rồi mà – cậu mới đáng kinh nhạc đấy." Anh chàng lùa những nhón tay qua mái tóc bóng nhoáng của mình kèm theo một nụ cười hết cỡ. "Minh chỉ là con người thôi."
Laurel mỉm cười và siết chặt bàn tay David. "Có thể, nhưng cậu là con người tốt nhất!"
"Nói đến loài người," David nói và ra dấu về phía cánh cửa, "Chúng mình nên đi trình diện mẹ cậu thôi. Mẹ mình sẽ có mặt ở đây để đón bọn mình trong vòng mười phút nữa đấy."
Tất cả những căng thẳng của buổi tối nay ùa trờ lại. "Cậu không nghĩ là mẹ mình sẽ nhìn ngay lên cái thứ này chứ?" Cô hỏi.
"Mẹ cậu sẽ không có manh mối nghi ngờ đâu," David nói. "Mình chắc chắn đấy." Anh chàng cầm lấy cả hai tay Laurel. Cậu sẵn sàng chưa?"
Cô chưa sẵn sàng, nhưng vẫn gật đầu quả quyết.
David mở cửa, rồi đưa cánh tay ra với một cử chỉ tao nhã. "Đi chứ?"
Mẹ Laurel bắt gặp cả hai khi họ đi xuống cầu thang. "Các con đây rồi," bà nói và lia máy ảnh lên. "Mẹ đã sợ là các con lén trốn mẹ đi mất rồi." Bà ngắn Laurel và mỉm cười. "Con trông lộng lẫy quá! Và cháu cũng rất bảnh trai đấy, David ạ!"
"Bố đâu ạ?" Laurel hỏi, thăm dò căn phòng khách.
"Tối nay bố con phải làm việc muộn. Nhưng mẹ hứa với bố con là sẽ có hàng tấn ảnh. Thế nên hai đứa, lại đây nào, và cười lên đi!"
Bà chụp khoảng năm mươi tấm ảnh trước khi mẹ David cuối cùng cũng bấm còi giục họ.
Laurel kéo David theo sau trong khi mẹ cô gọi với theo chúc vui vẻ. Mẹ David cũng phải thốt lên ngỡ ngàng khi nhìn thấy hai đứa, nhưng bà đã chụp cậu con trai rồi, bởi thế Laurel và David được thoát sau năm hay sáu tấm chụp chung.
Lúc họ chụp xong thì Laurel gần như đã đổi ý. "Nó quá gây chú ý," cô thì thầm với David ở băng ghế sau. "Ai đó sẽ phát hiện ra nó mất."
David cười. "Không ai phát hiện ra đâu," anh chàng đảm bảo với cô. "Mình hứa đấy."
"Mong là cậu luôn đúng," Laurel lầm bầm khi họ lái xe vào bãi đỗ của ngôi trường.
"Xem cậu kìa!" Chelsea rú lên khi Laurel và David bước vào phòng thể dục được trang hoàng. "David đã bảo đôi cánh sẽ gây bàng hoàng, nhưng mình không nghĩ là chúng sẽ đẹp thế này đấy!" Cô nàng bắt Laurel xoay đúng một vòng. "Cậu biết không, nó trông như một bông hoa hơn là đôi cánh, cậu có nghĩ thế không?"
"Chúng giống đôi cánh hoa, mình nghĩ vậy," Laurel bồn chồn đáp.
Nhưng Chelsea chỉ nhún vai. "Chúng lộng lẫy kinh khủng! David ạ, cậu đúng là thiên tài" Cô nói, vỗ vào vai cậu bạn.
Laurel cố nén cười. David đã khiến cho hầu hết mọi người trong buổi tối nay điều tin vào chuyện bông hoa của cô. Nhưng thế cũng ổn. Đặc biệt là khi nghĩ đến trường hợp tất cả mọi người sẽ la toáng lên khi phát hiện ta bông hoa ấy mọc ra từ người cô!
Chelsea hít hít qua vai cô và Laurel cứng người. "Chà!" Chelsea kêu lên, rồi bắt đầu hít hà một cách công khai. "Cậu đã xịt cái gì lên chúng thể? Mình sẽ trả tiền cho bất cứ thứ gì mà cậu đã dùng đấy!"
Laurel tắt tịt trong một giây, rồi cô bắt bắt nói: "Thực ra… nó chỉ là một loại nước hoa cũ mà mình đã có từ hồi nào đến giờ. Mình… thậm chí cũng chả nhớ nó là loại gì nữa."
"Nếu khi nào mà cậu không thích nó, thì chuyển nhượng cho mình nhé!"
Laurel mỉm cười và nghiêng đầu hướng về phía căn phòng và nhìn đầy ẩn ý về phía David. Tránh xa khỏi cái mũi của Chelsea.
"Chúng mình đi kiếm thứ gì đó uống thôi," David nói rồi cầm lấy tay Laurel. May mắn thay, chàng Ryan đã đi tới và Chelsea ngay lập tức bị xao lãng nên không bám theo họ nữa.
Laurel để nguyên tay mình trong tay David. David không nói chính xác đây là một buổi hẹn hò, nhưng anh chàng cũng chẳng hề phủ nhận. Cô thì thích nghĩ nó đúng là buổi hẹn hò, dù còn ngần ngại chưa gọi David là bạn trai. Cô còn muốn điều gì khác ở chàng trai này nữa chứ? Chàng thật dịu dàng và kiên nhẫn, chàng thông minh, nhanh trí, vui vẻ, và còn chẳng hề giấu giếm việc hết sức thích cô nữa chứ. Laurel vừa mỉm cười vừa bước theo David. Việc bước đi tay trong tay thế này có thể sẽ khơi nào vào tin đồn thổi, nhưng cô chẳng bận tâm.
Khi Laurel đi qua, mọi người đều nhường đường cho "đôi cánh" của cô. Những đứa trước đây chẳng bao giờ nói chuyện với cô đều tìm đến để trầm trồ khen bộ hoá trang của cô tuyệt đến thế nào. Ai cũng ngắm cô không chán mắt. Nhưng tối này điều đó không khiến cô bồn chồn, lo lắng. Laurel biết cái họ đang nhìn – cô cũng đã tự ngắm nó trong gương từ trước. Cô thấy mình chẳng khác nào một nàng tiên lộng lẫy và đẹp đến mê hồn.
Một bản nhạc du dương bắt đầu cất lên lúc mười một rưỡi và David đòi cô phải dành cho mình điệu nhảy đầu tiên của đêm nay. Rồi anh chàng sẽ lùi lại, tán chuyện với mấy cậu bạn và quan sát cô gần như cả đêm trong khi các chàng trai khác mời cô nhảy.
"Vậy nói cho mình biết đi," David lên tiếng, kéo Laurel lại gần. "có phải nó lúc nào cũng tồi tệ không hả?"
Laurel mỉm cười dịu dàng với David khi quàng cánh tay quanh cổ cậu. "Không, không phải lúc nào cũng tệ. Như thường lệ, cậu đã đúng."
"Tất nhiên rồi," David nói và cười lớn. ''Nhưng cụ thể lần này mình đúng về điều gì hả?"
Nụ cười vẫn giữ nguyên trên gương mặt, nhưng những lời Laurel nói ra rất nghiêm túc. "Mọi người có thể nhìn mình đúng với con người của mình, và không có ai sợ hãi hay thấy kỳ quái cả. Không có ai gọi mấy ông nhà khoa học điên điên dở dở hay bất cứ thứ gì đến. Họ chỉ nghĩ nó rất tuyệt diệu thôi." Cô ngập ngừng rồi thêm: "Mình nghĩ nó cũng gần như là tuyệt diệu."
"Nó tuyệt lắm mà. Nó thật đáng kinh ngạc.'' Anh chàng cười toe toét. "Cậu thật đâng kinh ngạc."
Ánh mắt chăm chú của Laurel rơi xuống bờ vai David, nhưng một cảm giác nồng nàn lan toả khắp người cô.
"Vậy là một nàng tiên cảm giác thế nào hả?"
Laurel nhún vai. ''Không quá tệ. Dĩ nhiên, hàng ngày thì sẽ không giống thế này."
"Không, nhưng nếu cậu có thể quen với ý nghĩ ấy, thì cậu sẽ có thể nghĩ về việc liệu nó có phải là sự thật không."
Laurel nhìn chằm chằmg David vẻ thích thú. "Cậu muốn nó là sự thật!"
"Nếu đúng thế thì sao?"
"Tại sao?"
"Bởi vì được vào vai một nhận vật thần thoại thế này cũng gần như là mình sắp được lạc vào thế giới thần tiên vậy."
"Ý cậu là gì? Cậu là Bạch mã Hoàng tử mà."
"Phải, nhưng cậu biết đấy, không phải là thật. Còn cậu – Laurel ạ, mình nghĩ cậu đúng là một nàng tiên. Và đó là điều vô cùng kỳ diệu. Còn ai khác có được người bạn tốt nhất là một nàng tiên chứ? Không ai cả!"
Laurel mỉm cười. "Mình thật sự là bạn tốt nhất của cậu à?"
David nhìn xuống cô bạn với đôi mắt nghiêm nghị. "Vào lúc này đây."
Laurel nhích vào gần hơn nữa, tựa đầu vào vai David trong tiếng nhạc du dương. Khi bản nhạc kết thúc, cô kéo anh chàng gần hơn chút nữa và ôm lấy. "Cảm ơn cậu," Laurel thì thầm.
Anh chàng cười hết cỡ và đưa cánh tay ra trong một điệu bộ rất kịch. "Đi chứ?"
David dẫn cô trở lại chiếc bàn nơi hầu hết đám bạn của họ đang ngồi và Laurel thả mình xuống một chỗ trống. "Mình phải nói là mình hoàn toàn kiệt sức rồi."
David ghé sát vào tai cô. "Cậu mong đợi điều gì thế? Mặt trởi đã lặn tử nhiều tiếng trước rồi. Tất cả các cô tiên ngoan ngoãn lẽ ra đã ở nhà và chui vào những chiếc giường hoa rồi."
Laurel phá lên cười rồ giật mình khi có ai đó vô vào vai cô. Một anh chàng học cùng trường nhưng ở lớp trên đang đứng ngay sau lưng cô. "Này, cái này bị rơi xuống khi em ngừng nhảy. Anh nghĩ là em muốn giữ lại nó." Anh ta đưa cho cô một cánh hoa dài màu xanh trắng.
Laurel tròn mắt nhìn chằm chằm David. Sau vài giây David nhận lấy cánh hoa từ đàn anh. "Cảm ơn anh."
"Không vấn đề gì. Cậu làm cái đó từ thứ gì thế? Nó giống y như cánh hoa thật ấy."
"Bí mật thương mại anh ạ," David nói rồi nhe răng cười.
"Thế à, nó thật sự đáng kinh ngạc đấy."
"Cảm ơn anh!"
Anh chàng lớp trên thong thả trở lại với đám đông khi David đặt cánh hoa lên bàn. Laurel bỗng thấy ngượng ngùng khi cánh hoa bị ở nơi ai cũng có thể nhìn thấy. Cứ như thể David đã trưng cái quần chíp của cô ở đó vậy. ''Nó chỉ rơi ra thôi à?" David hỏi, ghé sát lại lần nữa. "Cậu có cảm thấy nó rơi ra không?"
Laurel lắc đầu.
"Nó không thể bị giật mạnh mà cậu không nhận thấy được, phải không?"
Laurel nhớ đến con đau thấu trời khi cô thử nhổ một trong những cánh hoa ra vài tuần trước. "Không hề."
"Laurel," giọng David khẽ khàng đến mức khó khăn lắm cô mới nghe được, "đây có phải là điều Tamani đã nói sẽ xảy ra không?"
Laurel lắc đầu thật nhanh. "Mình không tin chuyện đó, mình không thể! Nó không thể là sự thật!" Miệng cô nói những lời ấy một cách máy móc, nhưng tâm trí cứ lưu luyến mãi với câu hỏi hiển nhiên. Nếu anh ta đúng về chuyện này, liệu anh ta có đúng về chuyện mình là một nàng tiên không?
David nhìn xuống sàn nhà sau lưng cô vài giây, rồi cúi nhanh xuống và nhặt lên hai cánh hoa nữa. Anh chàng cười toe toét với cả nhóm và nhún vai. "Hình như là sáng chế của mình đang rời ra từng phần rồi ấy!"
"Không sao mà," Chelsea nói. "Dù sao thì mấy phút nữa vũ hội cũng kết thúc mà." Cô bạn cười với Laurel. "Lúc nãy trông nó rực rỡ lộng lẫy lắm đấy."
"David, bọn mình có thể ra ngoài đợi mẹ cậu không?" Laurel đề nghị một cách tuyệt vọng.
''Dĩ nhiên. Đi nào!"
Laurel điên cuồng nhặt những cánh hoa trên suốt quãng đường đi ra tới cửa trong khi David dẫn cô xuyên qua đám đông. Nhưng một khi có ai đó đâm vào cô, là lại có thêm những cánh hoa lả tả rụng xuống. Đến khi cả hai ra được tới cửa trước thì chỉ còn vài cánh hoa dính vào lưng Laurel và cô nàng đã ôm đầy chúng trong hai cánh tay. "Mình đã nhặt hết tất cả chúng rồi chứ?" Cô hỏi, kiểm tra nền đấy xung quanh.
"Ừ, chắc thế."
Laurel thở dài và dụi lên mặt. Một trận mưa nhũ lấp lánh rơi xuống nền đất. "Trời, mình quên mất!"
David cười to và nhìn đồng hồ đeo tay. "Đã mười hai giờ rồi đấy. Cậu cũng đã đánh mất một chiếc giày rồi nhỉ?"
Laurel đảo mắt. "Không khôi hài tí nào cả nhé."
David chỉ đút hai tay vào túi mà cười toe toét.
"Trông nó thể nào hả?" Laurel hỏi, quay lưng về phía David.
"Chẳng thể nói gì với mớ kim tuyến trên đó cả."
"Tốt."
Laurel ngừng lúc lâu và nhìn xuống một ôm đầy những cánh hoa. Họng cô khô lại khi cô ngước lên nhìn David. ''Nó là sự thật, phải không?"
"Gì cơ?"
Cô nhún vai, nhưng buộc mình phải nói điều đó. ''Mình thật sự là một tiên nữ, phải không?"
David chỉ mỉm cười và gật đầu.
Laurel chợt cảm thấy thoải mái hơn. Cô cười khúc khích và thốt lên: "Oa!!!"
Mẹ David phóng tới sau vài phút và cả hai đứa lỉnh vào ghế sau. "Ôi, cái cánh bị rời ra rồi này," bà nói. "Nó là thứ đẹp đẽ nhất là mẹ từng chụp được đấy."
Laurel không nói gì mà chỉ quay ra nhặt lên hai cánh hoa nữa thêm vào chỗ cánh rụng.
Khi xe dừng lại ở lối đi vào nhà Laurel, David xuống xe để giúp Laurel mở cửa với một ôm đầy những cánh hoa trên tay. "Chì còn có năm cánh," David nói, nhìn vào lưng cô. "Và mấy cánh hoa đó chắc sẽ rụng nốt khi cậu ngủ thôi."
"Haha! Nếu chúng còn được lâu đến thế."
David im lặng. "Cậu có thấy nhẹ nhõm không?"
Laurel ngẫm nghĩ trong một thoáng. "Dường như thế. Mình vui mừng vì sẽ không phải giấu diếm thứ gì nữa – ngoài một giấu vết ở nơi cái bướu từng hiện diện. Thật vui vì lại được mặc áo ba lô. Nhưng…" cô nàng ngừng ngang một chút để thu gom các ý nghĩ lại. "Tối nay có điều gì đó đã thay đổi. David ạ. Trong vài giờ đồng hồ mình đã thích bông hoa này. Thật sự, thật sự thích ấy. Cảm giác về nó thật đặc biệt và kỳ diệu." Cô mìm cười. "Cậu đã làm được điều đó cho mình. Và… mình thật sự rất vui."
"Nhớ chứ, cậu sẽ có lại nó vào năm sau mà. Đây là điều mà Tamani đã nói, đúng không?"
Lông mày Laurel cau lại trước cái tên đó.
"Chúng mình có thể biến nó thành một truyền thống. Cậu có thể thoát khỏi việc phải giấu diếm và trở thành một nàng tiên cho mọi người thấy mỗi năm một lần."
Laurel gật đầu. Cô thấy thích cái ý tưởng đó chứ không còn lo ngại như trước buổi tối hôm nay. "Các cô gái sẽ ghen tỵ đấy," cô cảnh báo. "Tất cả bọn họ sẽ đòi cậu phải làm cánh cho bọn họ."
"Mình sẽ bảo rằng chỉ Laurel mới có cánh thôi. Họ sẽ không biết được sự thật là thế nào đâu."
"Cậu không nghĩ là ai đó sẽ hiểu ra sao?"
"Có thể. Luôn có những người ngầm tin vào các thần thoại và truyền thuyết, hay ít nhất một phần trong số họ. Đó là những người sẽ quan sát từ xa sự việc hiển nhiên đó và thấy mọi điều trên thế gian này đểu thật sự tuyệt vời." Anh chàng nhún vai. "Nhưng họ sẽ không nói gì cả, thậm chí nếu họ có biết. Bởi vì những người còn lại, những người luôn nhìn thế giới theo tính logic và khoa học, cũng sẽ không thấy được sự thật đó cho dù nó có được niêm yết trên bảng thông báo đi nữa. Mình thật may mắn khi cậu choảng cả sự thật đó vào đầu mình. Mình chưa bao giờ nhìn cậu như một tiên nữ cả."
"Mình chỉ là mình thôi, David ạ."
"Đó là phần tốt nhất đấy."
Trước khi cô có thể nói điều gì, cậu đã cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cô kèm một lời chút ngủ ngon thật khẽ rồi hướng ra phía chiếc xe đang đậu.
~°°°°°°~
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Cánh Tiên.