Chương 57: Lai lịch người gây ra tai nạn
Người dịch:Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo
Biển số xe của người gây ra tai nạn là GiangH56235, ngoại trừ cái đó ra thì chẳng còn manh mối gì nữa. Đại đội cảnh sát giao thông nếu muốn điều tra thì cũng chỉ có thể lật xem hồ sơ quản lý xe. Từng đơn vị bắt đầu điều tra, tất nhiên là tốn rất nhiều thời gian. Cũng may thời đại bấy giờ, xe trên cơ bản đều là xe công, xe tư nhân rất ít.
Mặc dù là phiền toái, nhưng có chỉ thị của lãnh đạo, Cố Bân chỉ có thể buồn bực mà lập án xử lý, bắt đầu điều tra mà thôi.
Chẳng những phải tra mà còn phải điều tra thật nhanh chóng.
Từ văn phòng Lý Minh Nhiên đi ra, Bành Viễn Chinh trở về cơ quan Thành ủy, đến phòng làm việc của mình, nói chuyện với Cung Hàn Lâm.
Sau khi rời khỏi chỗ làm, Bành Viễn Chinh tìm một buồng điện thoại công cộng, gọi cho thư ký Tôn Á Nam của Phùng Bá Đào.
Kỳ thật thì việc của Mạnh Lâm, Tống Quả cũng có thể giải quyết.
Nhưng Bành Viễn Chinh lại cho rằng đây là việc riêng của gia đình thì bản thân mình phải tự giải quyết. Còn về phương diện khác, nếu là vấn đề con đường làm quan của hắn, hắn tuyệt không dễ dàng mở miệng hướng Phùng gia ở thủ đô xin giúp đỡ. Nhưng liên quan đến mẹ, Bành Viễn Chinh cảm thấy bao gồm chính mình và cha của mình Bành Ngọc Cường ở Phùng gia đều rất thua thiệt. Phùng gia nếu phải quan tâm thì nhất định phải quan tâm.
Lúc Bành Ngọc Cường qua đời, Mạnh Lâm chỉ vừa hơn ba mươi tuổi, hơn nữa gia thế không tồi. Nếu bà nghe theo lời Mạnh gia tái hôn, thì cuộc sống sẽ không khó khăn đến mức này. Nếu như Mạnh Lâm không ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng đứa con thành người thì hắn sẽ không có ngày hôm nay.
Trong điện thoại, Bành Viễn Chinh trước sau đề cập đến vấn đề của mẹ, biểu lộ thái độ của mình. Hắn nói, chuyện của mẹ Phùng gia không thể không quan tâm. Đây là trách nhiệm không thể chối từ của Phùng gia.
Tôn Á Nam không dám chậm trễ, lập tức báo cáo tỉ mỉ lại cho Phùng Bá Đào.
Phùng Bá Đào giật mình kinh hãi, thông qua điện thoại nội bộ, gọi cho Phùng lão.
Tin tức này khiến Phùng lão im lặng, nhưng Phùng thái thái thì tức giận và thương cảm. Tuy rằng tính chất sự việc không quá lớn, nhưng bởi vì tình trạng mẹ con Bành Viễn Chinh không được tốt lắm, càng chứng minh được trong những năm vừa qua, hai mẹ con Bành Viễn Chinh sống ở Tân An vô cùng khó khăn.
- Nàng dâu này thật không dễ dàng…
Lão thái thái lau nước mắt:
- Tôi mặc kệ ông nghĩ như thế nào, dù sao chuyện này tôi cũng quản rồi. Tôi không thể trơ mắt nhìn cháu nội và con dâu của mình bị người khác ức hiếp.
- Bảo Bá Đào nói với con dâu cả và Thiến Như đi Tân An đi.
Phùng lão đột nhiên đứng dậy, chỉ nói một câu rồi sau đó bước về thư phòng của mình.
- Ông già à, mau đem cháu nội và con dâu của mình về đây đi.
Lão thái thái ở phía sau năn nỉ.
Phùng lão bước chân ngưng lại, một lát sau thở dài:
- Cũng được, bảo Bá Đào nói với Viễn Chinh, nếu bọn họ muốn quay về thủ đô thì cứ quay về.
Phùng lão kiên trì không cho Bành Viễn Chinh nhận tổ tông, thứ nhất là muốn khảo sát và tôi luyện hắn. Thứ hai cũng là cảm thấy Bành Viễn Chinh từ con nhà nông thôn chợt nhanh chóng trở thành con cháu nhà quyền quý. Loại quá mức dễ dàng cá vượt Long Môn hóa rồng này nguyên bản có thể phá hủy tiền đồ của một người trẻ tuổi.
Đây là nỗi khổ tâm của Phùng lão.
Nhưng sự việc đã phát triển đến mức này rồi, Phùng lão mặc dù tâm có vững như bàn thạch thì cũng bị lay động.
Phùng Bá Đào cúp điện thoại, mỉm cười nói với vợ con của mình:
- Nói cho hai người một tin tức tốt. Ông cụ đồng ý cho hai mẹ con Viễn Chinh quay về thủ đô. Dư Trân, em và Thiến Như đi một chuyến, anh liên hệ với bệnh viện ở đây, đem mẹ của Viễn Chinh về thủ đô điều trị. Còn về phần chỗ ở và công tác của Viễn Chinh, anh sẽ sắp xếp sau.
- Thật sao?
Tống Dư Trân có chút vui mừng.
Phùng Thiến Như ở bên cạnh cũng cảm thấy vui theo.
- Bá Đào, sáng mai chúng ta sẽ đi.
Tống Dư Trân xoay người đi thu dọn đồ đạc. Phùng Bá Đào gật đầu:
- Ừ, tanh sẽ đến khu cảnh vệ thủ đô tìm một chiếc xe, rộng một chút để di chuyển cho an toàn. Dư Trân, sau khi em đến rồi, hãy trước sau giải thích tình huống cho mẹ Viễn Chinh nghe. Anh nghĩ rằng Viễn Chinh vẫn còn đang lừa gạt mẹ của nó. Ngoài ra hãy thương lượng với Viễn Chinh, nói ông nội muốn hỏi ý kiến nó muốn về lại thủ đô hay không?
- Hỏi chỉ là để hỏi thôi, Viễn Chinh khẳng định là đồng ý quay về thủ đô với mẹ của nó.
Tống Dư Trân nói lại một câu.
Phùng Thiến Như thì hai mắt sáng ngời nhưng sau đó lại giật mình, trong lòng nghĩ đến chưa chắc gì Bành Viễn Chinh đã chịu quay trở về.
Bởi vì bệnh tình của mẹ đã bình ổn, vừa có nhân viên bệnh viện và hai cô gái mà Hoàng Đại Long sai đến chăm sóc mẹ, Bành Viễn Chinh mới yên lòng chạy đến đại đội cảnh sát giao thông. Đối với người gây tai họa, hắn hận thấu xương, hận không sớm một ngày bắt được gã.
Với sự hứa hẹn của Lý Minh Nhiên, đại đội cảnh sát giao thông đã lập án, bắt đầu điều tra người gây tai họa. Nếu muốn tra ra người gây tai họa, đầu tiên phải tra ra chiếc xe gây tai nạn, biết biển sổ xe. Tuy rằng lật tìm trong hồ sơ có chút phiền toái, nhưng không phải là không tra ra.
Ngày hôm sau, Bành Viễn Chinh lại đến đại đội cảnh sát giao thông. Hắn ngoài ý muốn phát hiện, Cố Bân tuy rằng rất nhiệt tình, nhưng thái độ dường như có chút thay đổi. Buổi chiều hôm qua còn chủ động gọi điện thoại bảo là đã tra ra manh mối, nhưng khi giáp mặt ngày hôm nay thì bắt đầu lãng tránh, không đề cập vào việc chính.
Bành Viễn Chinh cảm thấy kỳ lạ, nên đi tìm Lý Minh Nhiên. Thái độ của Lý Minh Nhiên rất mờ ám. Y cứ hàm hồ nói này nói nọ. Bành Viễn Chinh là người khôn khéo, làm sao mà không rõ nhất định người gây tai họa là người rất có lai lịch. Lấy vị trí của Lý Minh Nhiên cũng không thể xử lý được.
Nghĩ như vậy, Bành Viễn Chinh cũng không tiếp tục nói điều vô nghĩa với Lý Minh Nhiên, xoay người bỏ đi. Nếu cứ mãi giằng co với Lý Minh Nhiên, cũng không có ý nghĩa gì.
Thấy Bành Viễn Chinh mất hứng bỏ đi, Lý Minh Nhiên xấu hổ cười đứng dậy, hạ giọng nói:
- Viễn Chinh, thật ngại quá. Nhân vật số một của chúng ta đã hạ số chết, xử lý vụ án này tất yếu phải báo cáo lên cục Công an thành phố, đã không còn là đại đội giao thông có thể quản. Tôi thật sự không còn cách nào khác.
Lý Minh Nhiên ý tứ là nếu không được thì Bành Viễn Chinh nên tìm người ở trên. Bành Viễn Chinh dừng bước, thản nhiên nói:
- Phó cục trưởng Lý khó xử tôi rất hiểu. Được rồi, tôi biết phải nên làm thế nào.
Bành Viễn Chinh hiên ngang bỏ đi. Nhìn theo bóng dáng của Bành Viễn Chinh, Lý Minh Nhiên bỗng nở một nụ cười giảo hoạt.
Y không có nói dối. Người gây tai nạn là một người rất có lai lịch. Vào ban đêm, còn có người của cục và lãnh đạo liên quan của thành phố gọi điện đến. Dưới áp lực của thành phố, Cục trưởng phân cục Tân An Hàn Cương Bình tự mình hỏi đến, Lý Minh Nhiên tất nhiên là không làm chủ được.
Tuy nhiên, đối với Lý Minh Nhiên mà nói, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Y đối với vị trí Cục trưởng phân cục mơ ước đã lâu rồi, nhưng vẫn không có cơ hội đề bạt. Bởi vì sau lưng Cục trưởng Hàn có chỗ dựa vững chắc, người bình thường không thể động vào được. Nhưng lúc này đây, Hàn Cương Bình lại dùng quyền lực của mình để áp chế vụ án, lấy lòng cấp trên, không thể không nghi ngờ sẽ làm tức giận người rất có lai lịch như Bành Viễn Chinh.
Hàn Cương Bình không quan tâm đến mẹ con Bành Viễn Chinh. Một người chỉ là nữ công nhân thất nghiệp của một nhà máy cơ giới, còn một người là sinh viên vừa mới tốt nghiệp đi làm. Cho rằng chuyện này rồi sẽ từ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không. Nhưng Lý Minh Nhiên lại biết, Bành Viễn Chinh là người không đơn giản như vậy. Ít nhất sau lưng Bành Viễn Chinh có Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam.
Người gây tai nạn tuy rằng có lai lịch, nhưng so với Trưởng ban Tống thì vẫn còn kém một chút.
Lý Minh Nhiên sáng hôm nay đã đem một ít tin tức về người gây tai nạn nói với Tống Quả biết, ý đồ là muốn Tống Quả truyền lại, hoặc trực tiếp muốn Trưởng ban Tống ra mặt xử lý. Chỉ cần Trưởng ban Tống hỏi đến, thì lãnh đạo cục Công an thành phố cũng không dám nói nửa lời.