Chương 636: Chủ tịch tỉnh ăn trưa bằng bánh bao
Người dịch:Nhóm dịch PQT
Biên dịch: Mê truyện
Nguồn: niepo
Mười giờ sáng. Xe của Chủ tịch tỉnh Tống Bính Nam từ từ chạy vào trụ sở Thành ủy. Lần này, Tống Bính Nam tới Tân An một cách gọn nhẹ, ít xe, ít người, chỉ dẫn theo thư ký và vài ba quan chức tùy tùng, không có quan chức ngành, càng không báo cho giới truyền thông.
Xe cảnh sát do thành phố phái tới đón, bị Tống Bính Nam nổi giận mắng và đuổi trở lại, Tạ Kiến Quân vì thế mà đỏ mặt.
Tạ Kiến Quân, Hàn Duy, Bành Viễn Chinh cùng với các thành viên bộ máy lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tập trung ở trong sân, cùng ra đón.
Tống Bính Nam xuống xe, Tạ Kiến Quân vội vàng bước tới, mỉm cười bắt tay lãnh đạo:
- Hoan nghênh lãnh đạo tới thành phố kiểm tra chỉ đạo công tác, toàn thành phố chúng tôi vô cùng vinh hạnh và vui mừng!
Tống Bính Nam cười nhẹ, bắt tay Tạ Kiến Quân, nói:
- Đồng chí Kiến Quân, lần này tôi tới, chủ yếu là muốn xem và khảo sát thành tích và kinh nghiệm thành công trong cải cách và đổi mới của thành phố Tân An, tham quan, điều tra nghiên cứu là chính, chưa nói tới kiểm tra chỉ đạo gì cả.
Hàn Duy cũng bước tới, cùng Tống Bính Nam bắt tay, hai người coi như người quen, chẳng qua là Tống Bính Nam lên chức nhanh hơn Hàn Duy, hơn nữa bây giờ Tống Bính Nam là người đứng đầu Ủy ban nhân dân tỉnh, vượt xa Hàn Duy.
Địa vị kém xa, bất kỳ giao tình nào cũng trở nên nhạt. Dân gian có câu: Bằng vai phải lứa mới là huynh đệ, là ý này.
Hàn Duy nhanh chóng lui xuống. Tới lượt Bành Viễn Chinh, hắn chỉ vội vã bước tới bắt tay với Tống Bính Nam, rồi lui ngay, hai bên không nói với nhau câu nào.
Đoàn người Tống Bính Nam vào phòng họp.
Toàn thể các thành viên bộ máy Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc và người đứng đầu các ngành liên quan đều tham gia hội nghị. Tạ Kiến Quân đại diện cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố báo cáo công tác với Tống Bính Nam, giới thiệu toàn diện về tình hình thành phố Tân An. Tống Bính Nam khẽ gật đầu, mấy năm nay, mặc dù ông ta không còn công tác ở Tân An, nhưng vẫn quan tâm theo dõi sự phát triển của Tân An.
Thành phố Tân An trở thành thành phố không thuộc miền duyên hải có tốc độ phát triển nhanh nhất tỉnh Giang Bắc, có lẽ Tân An bây giờ so với lúc ông ta còn công tác, đã có thay đổi hết sức to lớn.
- Sau đây, mời Chủ tịch tỉnh Tống đưa ra chỉ thị quan trọng.
Tạ Kiến Quân kết thúc lời dạo đầu của mình, vỗ tay dẫn đầu, cả hội trường nhiệt liệt vỗ tay.
Trong tiếng vỗ tay,
Tống Bính Nam mỉm cười, khẽ khom người chào.
Trở lại Tân An, thân phận Tống Bính Nam đã khác xưa. Trong số những người có mặt, có một số lãnh đạo thành phố ngày xưa cấp bậc ngang hàng với Tống Bính Nam, nhưng hôm nay ông ta đã lên làm Chủ tịch tỉnh, họ vẫn còn giậm chân tại chỗ. Trong tình thế này, Tống Bính Nam khó tránh khỏi có cảm giác thỏa mãn và ưu việt hơn người.
Tuy nhiên cảm giác như vậy chỉ chợt lóe lên rồi biến mất. Một người có trình độ như Tống Bính Nam không thể nông cạn như vậy.
- Tốt, các đồng chí, trước mắt là hoạt động điều tra nghiên cứu, không có chỉ thị gì đâu, đơn giản chỉ là nói một chút cảm nhận.
Tống Bính Nam điềm đạm nói:
- Tôi rời Tân An đã mấy năm, lần này trở lại Tân An, cảm giác của tôi có thể có thể dùng ba chữ này để miêu tả. Thứ nhất là
Thay đổi
. Tân An đã có sự thay đổi rất lớn, bộ mặt nội thành càng thay đổi lớn hơn nữa. Tôi chưa đi thăm vùng nông thôn và ngoại thành, nhưng tôi tin, sự thay đổi cũng rất rõ rệt.
Chữ thứ hai là
Lớn
. Thành thị trở nên to lớn, thiết bị, công trình hoàn thiện, đường sá to rộng, lưu lượng cũng tăng rất cao. Tân An đã từ một thành thị công nghiệp cũ, trở thành một thành phố lớn nổi tiếng và đứng vào hàng đầu của tỉnh Giang Bắc, các mặt văn hóa, giáo dục, xã hội, xây dựng kinh tế v.v…đều phát triển nhanh chóng.
Chữ thứ ba là
Mới
. Sau khi vào nội thành, tôi quan sát thấy, cho dù chỉ là ếch ngồi đáy giếng, cưỡi ngựa xem hoa, nhưng cũng thấy được những điểm tiêu biểu. Đâu đâu cũnglà cảnh tượng mới, diện mạo mới, đủ để thấy thành phố Tân An đang tiến bước nhanh chóng trên con đường hiện đại hóa đô thị. Ngắm nhìn Tân An hiện tại, tôi cảm thấy vui mừng tự đáy lòng.
Trải qua mấy năm, dưới sự lãnh đạo của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh cùng với sự dẫn dắt của đồng chí Chu Tích Thuấn và đồng chí Tạ Kiến Quân, thành phố Tân An đã tạo được thành tích đáng mừng. Đối với công tác của thành phố Tân An, Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh rất tán thành và hài lòng. Chính vì có các đồng chí cố gắng công tác, thành phố Tân An mới có những bước đột phá ngoạn mục như vậy, thực hiện thành công mục tiêu cải cách và đổi mới…
Lần này tôi tới đây, muốn ở lại hai ngày. Sáng nay tọa đàm cùng mọi người, xế chiều đi tham quan doanh nghiệp đứng trong top 500 thế giới do đồng chí Viễn Chinh tiến cử, thăm cơ sở sản xuất điện thoại di động của cả nước và toàn thế giới. Tôi cảm thấy rất hứng thú với cơ sở này, nên muốn đến xem tận mắt. Đồng thời, khu trung tâm thương mại hậu cần cũng có điểm đặc sắc, tôi cũng phải tới thăm.
Sáng mai, tôi muốn viếng thăm một số đơn vị, các đồng chí cũ, tọa đàm với họ. Chiều mai, sẽ đi thăm nông thôn, rồi về thẳng tỉnh.
Tống Bính Nam cười, đột nhiên thay đổi lịch trình của cuộc điều tra nghiên cứu, làm xáo trộn kế hoạch của thành phố và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Tạ Kiến Quân ngẩn ra, người đi theo Tống Bính Nam cũng kinh ngạc, nhưng lãnh đạo đã quyết định như vậy, nhất định phải làm theo.
- Đồng chí Kiến Quân theo tôi điều tra nghiên cứu, chiều nay cùng đi quận Kiến An, đồng chí Viễn Chinh làm hướng đạo cho tôi. Những đồng chí khác ở thành phố, họp xong lập tức trở lại làm việc, đừng nên vì tôi mà ảnh hưởng tới công việc.
Tống Bính Nam cười nâng chung trà lên uống một hớp, sau đó quay lại nhìn Tạ Kiến Quân, thản nhiên nói:
- Đồng chí Kiến Quân, bây giờ 11giờ rưỡi, bánh bao của phòng ăn cơ quan Thành ủy không tệ, tôi muốn dẫn các đồng chí trong tỉnh đến đó nếm thử?
Tạ Kiến Quân toát mồ hôi, nói:
- Chủ tịch tỉnh Tống, sao có thể để lãnh đạo ăn bánh bao chứ…Lãnh đạo vất vả trở lại một chuyến, đi đường xa mệt nhọc, Thành ủy đã chuẩn bị sẵn cơm rau dưa, kính mời và hân hạnh đón tiếp lãnh đạo tỉnh.
Tống Bính Nam cười ha hả, xua tay nói:
- Tấm lòng của các đồng chí, tôi xin nhận, nhưng tôi có một nguyên tắc, xuống cơ sở điều tra nghiên cứu không ăn cơm mời, không uống rượu, chỉ ăn cơm công tác. Tới Tân An, các đồng chí muốn tôi phải phá cái lệ này sao? Ôi, tôi rất nhớ bánh bao ở phòng ăn cơ quan Thành ủy, da mỏng, nhân nhiều, mùi vị rất thơm ngon!
Cuối cùng Tống Bính Nam dẫn người vào phòng ăn cơ quan Thành ủy, ăn ba cái bánh bao nhân thịt củ cải trắng, một chén súp trứng gà, một chén súp đậu, đó là toàn bộ bữa cơm trưa của Tống Bính Nam ở thành phố Tân An.
Bởi vì nhiều lãnh đạo tỉnh đột nhiên muốn ăn bánh bao, văn phòng Thành ủy vội vàng bố trí để đầu bếp phòng ăn hấp bánh bao, cố gắng làm ngon hơn bình thường.
Ăn cơm xong, Tống Bính Nam nằm nghỉ ở một gian phòng tiếp đãi của Thành ủy. Buổi trưa ông có thói quen ngủ trưa.
Hai giờ rưỡi chiều, đoàn người của Tống Bính Nam cùng với Tạ Kiến Quân và Bành Viễn Chinh đi đến quận Kiến An thăm dự án. Hiểu trưởng Đại học Giang Bắc Trương Thành Khoan được tin Chủ tịch tỉnh tới Tân An, vội vã chạy tới nhưng không kịp. Nghe nói Tống Bính Nam đi quận Kiến An, Trương Thành Khoan lại vội chạy tới Kiến An, rốt cuộc thấy Tống Bính Nam ở công trường xây dựng cơ sở sản xuất điện thoại di động của công ty ASD.
- Chủ tịch tỉnh Tống, lãnh đạo tỉnh tới Tân An, thế nào cũng phải ghé đến trường của chúng tôi một chuyến, toàn bộ gần chục ngàn thầy trò trường chúng tôi tha thiết chờ đợi lãnh đạo tỉnh tới thăm trường!
Trương Thành Khoan cười, cầm chặt tay Tống Bính Nam khẩn khoản.
Trương Thành Khoan vội vàng tới đây mời Tống Bính Nam đến trường Đại học Giang Bắc khảo sát chỉ là cái cớ, động cơ thật sự của y là muốn mở một đột phá khẩu từ Tống Bính Nam.
Về điểm này, Bành Viễn Chinh, Tạ Kiến Quân đều biết quá rõ, cả Tống Bính Nam cũng thừa hiểu.
Bành Viễn Chinh cười nhạt không nói, đứng một bên. Sắc mặt Tạ Kiến Quân hơi khó coi, cảm thấy Trương Thành Khoan này quả thật có phần được đằng chân lân đằng đầu.
Thật ra thì Tạ Kiến Quân và Trương Thành Khoan đã gặp nhau một lần, Tạ Kiến Quân đã biểu lộ ý tứ, chỉ cần Đại học Giang Bắc ở lại Tân An, vấn đề gì cũng có thể thương lượng giải quyết.
Nhưng Trương Thành Khoan khá tham, muốn tranh thủ và đạt được nhiều lợi ích hơn nữa.
Tống Bính Nam cười hờ hững:
- Hiệu trưởng Trương, tôi tới Tân An điều tra nghiên cứu, lịch trình sắp xếp rất chặt chẽ, không có thời gian đến Đại học Giang Bắc. Tuy nhiên, đầu năm tới, tỉnh định tổ chức hội nghị về giáo dục ở trường của các vị, tôi sẽ tham dự.
Tống Bính Nam nói như vậy, rõ ràng là từ chối.
Trương Thành Khoan hơi thất vọng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, vừa bước theo Tống Bính Nam, vừa cười cầu tài:
- Chủ tịch tỉnh Tống, chuyện dời trường của chúng tôi, tôi muốn đặc biệt báo cáo với lãnh đạo, lãnh đạo có thể cho tôi năm phút thời gian?
Tống Bính Nam nhíu mày:
- Lão Trương, chuyện này tôi đã từng tỏ thái độ. Ý kiến của tôi, Sở Giáo dục tỉnh không chuyển cho anh sao? Theo sự phát triển của kinh tế, mở rộng xây dựng và tăng cường chiêu sinh là không thể thiếu. Nhưng nếu dời toàn bộ trường, là điều rất quan trọng, chi phí sẽ rất lớn, tôi đề nghị các vị bàn bạc kỹ hơn, điều tra nghiên cứu nhiều hơn, không nên dễ dàng kết luận.
Tống Bính Nam nói như vậy, chẳng khác nào công khai bỏ phiếu chống. Bành Viễn Chinh và Tạ Kiến Quân nghe vậy mừng thầm. Tống Bính Nam là Chủ tịch tỉnh, ông ta đã tỏ thái độ như vậy, chuyện vận động của Trương Thành Khoan coi như thất bại.
Nhất thời, sắc mặt Trương Thành Khoan hơi khó coi, ông ta muốn nhân cơ hội nói chuyện với Tống Bính Nam một chút, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, khéo quá hóa vụng.
Tống Bính Nam liếc nhìn Bành Viễn Chinh và Tạ Kiến Quân, cao giọng nói:
- Đồng chí Kiến Quân, đồng chí Viễn Chinh, thừa lúc thời gian còn sớm, chúng ta đến trung tâm thương mại Đông Phương một chuyến đi!
Tạ Kiến Quân vội vàng gật đầu, còn Bành Viễn Chinh thì thì quay lại hạ giọng căn dặn lãnh đạo công an của quận đi theo, bảo y lập tức phái cảnh sát theo. Lượng khách ở Trung tâm thương mại Đông Phương rất lớn, tình hình phức tạp, vấn đề an toàn rất quan trọng.