Chương 11: Đánh Cược Một Phen (1)
-
Cao Thủ Kiếm Tiền
- Nguyệt Quan
- 1694 chữ
- 2020-05-09 05:44:59
Số từ: 1689
Nguồn: vipvandan.vn
Gọi một loạt điện thoại, chẳng có chút thông tin nào cả, Từ Hải Sinh cầm ống nghe, cau mày lại, kệ bên trong truyền ra tiếng tút tút. Ông ta vốn không muốn gọi điện thoại thẳng cho người bạn ở ủy ban kinh tế kế hoạch, vì chuyện này không tầm thường, sợ đánh cỏ động rắn, nhưng bây giờ chỉ còn cách tìm tới tận nguồn thôi.
- A lô, ủy ban kinh tế? Mời khoa trưởng Trâu nhận điện thoại, tôi là giám đốc Từ Hải Sinh của nhà máy Tam Tinh... Tiểu Trâu, chào, anh Từ đây, không có chuyện gì thì không gọi cho cậu được à... Có chai rượu ngon thôi, hứng thú không, đừng nói cai rượu nhé, anh sẽ buồn lắm đấy, bạn rượu không mấy ai hợp ý như cậu...
Từ Hải Sinh là tay khôn khéo, đưa đẩy một hồi:
-... Ừ, có chút chuyện phiền lòng, chả là tôi có họ hàng bên ngoại sống ở khu Kiều Tây, chỗ đó rách nát lắm rồi, chẳng làm ăn gì được nữa, cầu tới bên tôi, muốn tôi bố trí cho chỗ làm việc, cậu biết tôi có cái khó... Gì, chính phủ có khả năng lập hạng mục ở ngoại ô, có thể chọn khu Kiều Tây?.. Cậu đùa rồi, chỗ đất vứt đi đó ai ngó tới.. A, có chuyện đó à, nói nghe thử xem... Ừm, ừm...
Đặt điện thoại xuống rồi lòng Từ Hải Sinh còn chưa hết kích động, lấy điều thuốc cho lên miệng, tình hình khoa trưởng Trâu nắm được cũng không nhiều, nhưng đúng là ủy ban kinh tế lập hạng mục quy hoạch báo lên rồi, thành phố có phê hay không, khi nào chấp hành thì hắn không nắm được, thế cũng đủ chứng minh tính chân thật của nó.
Nhưng thế thì nguy hiểm dự báo cũng không cách nào tránh được, nếu đợi khi thành phố phê duyệt hạng mục này, thì những người tin tức linh thông hơn, tài chính mạnh hơn biết cả rồi. Một khi chính phủ lập hạng mục quy hoạch, toàn bộ quyền sở hữu đất đai sẽ thu lấy, cực quốc thổ đo đạt lập hồ sơ, lúc đó dù có tiền, sợ là chẳng ai dám bán cho ông ta.
Muốn phát tài phải tranh thủ trước khi chính phủ đưa ra quyết sách cuối cùng, phải tự phán đoán đại thế, dựa vào mục tiêu xa gần mà xác định có nên đầu tư không? Một khi phán đoán chuẩn xác, đây là khoản lợi đủ nghỉ hưu hưởng phúc dài dài.
Chính phủ đem quyền sử dụng đất chuyển giao cho nhà đầu tư, sau đó qua khai phát địa ốc, cuối cùng tới tay xí nghiệp hoặc cá nhân, trong quá trình đó, quyền sở hữu đất đai từ tập thể biến thành quốc gia, quyền sử dụng cũng hoàn thành một vòng tròn di chuyển hoàn chỉnh.
Mua đất giá rẻ trong tay nông dân, trải qua khai phát địa ốc bán đi, giá tiền gấp mười thậm chí gấp trăm, chênh lệnh lợi nhuận kinh người. Cho dù là chỉ hưởng lợi nhuận chuyển nhượng tiền kỳ cũng lãi gấp hai ba lần, ông ta còn có bạn bè khai phát địa ốc, có thể tham dự thao tác hậu kỳ, lợi nhuận lớn lớn tới không dám nghĩ...
Nhưng tương ứng là nguy hiểm... Thành phố có phê chuẩn không là một lần đánh cược, phê chuẩn rồi khi nào chấp hành là một lần đánh cược nữa, thời buổi này, trong tay chỉ cần có vốn, đường kiếm tiền không thiếu, nếu để mấy miếng đất chiếm mất tài chính lưu động, vậy được chẳng bằng mất. Vì một tin tức xa xăm hư vô, có đáng mạo hiểm lớn như thế?
Nguy hiểm, lợi nhuận, lợi nhuận, nguy hiểm...
Khả năng khác nhau, kết cục khác nhau không ngừng giao tranh trong đầu Từ Hải Sinh, mãi ông ta mới đứng lại nghiến răng:
- Thà sai chứ không thể bỏ qua, cơ hội này không được bỏ lỡ. Nhưng nguy hiểm quá lớn, mình không giơ đầu chịu báng được, thằng nhóc Trương Thắng đó... Nó nhiệt tình như thế, có thể cho làm tốt đi đầu.
.........
Trương Thắng suốt một đêm trằn trọc lăn qua lật lại không ngủ được, đoán chừng kế hoạch to lớn của mình tan thành bong bóng rồi, nhưng trừ Từ Hải Sinh ra, y không nghĩ ra ai có thể kiếm được khoản tiền lớn nữa. Cả ngày hôm sau ngồi rầu rĩ bên cửa sổ, ông bà Trương cho rằng con trai lo chuyện làm ăn, thi thoảng đi qua chỉ biết thở dài, đúng 10 giờ sáng, máy nhắn tin kêu vang, chạy xuống tiệm tạp hóa gọi điện lại không ngờ là Từ Hải Sinh nói muốn y tới nhà máy một chuyến, thảo luận đầu tư, Trương Thắng mừng rỡ, nhảy lên xe đạp tới nhà máy.
- Giám đốc Từ...
Trương Thắng không kịp gõ cửa, mặt đỏ phừng phừng vì chạy gấp, đi vào nói:
Từ Hải Sinh không phật ý, trái lại còn tươi cười đi ra:
- Tiểu Trương, người khác mà nói với tôi chuyện này thì tôi vứt ra sau đầu ngay, nhưng con người cậu đáng tin, tuyệt đối tin cậy được. Cho nên tôi quyết định giúp cậu.
Trương Thắng mừng tới không kịp nói lên lời, Từ Hải Sinh lại tiếp tục:
- Kỳ ngộ xuất hiện, ai nắm được là nhân tài, ai bỏ lỡ là kẻ ngốc. Nắm được cá lớn lại bỏ qua bắt cá nhỏ thì là kẻ tầm thường. Nếu đã làm là phải làm lớn.
Trương Thắng gật đầu ngay, ý y cũng là thế:
- Vâng, giám đốc Từ nói đúng.
- Tình hình kinh tế của tôi chắc chắn là hơn cậu rồi, nhưng tiền mặt cũng chẳng có được bao nhiêu. Bất quá, tôi có bạn bè ở ngân hàng, trong cơ cấu chính phủ cũng quen biết. Thế này nhé, tôi giúp cậu liên hệ, vay tiền từ ngân hàng, đồng thời phụ trách giấy tờ phía chính phủ, tóm lại là tôi chạy quan hệ, kiếm tài chính, tôi lo hết, nhưng tôi là lãnh đạo nhà máy, không thể ra mặt, chuyện cần do cậu đại diện.
Trương Thắng ngớ người, chớp mắt hiểu ý tứ của ông ta, tuy không có kinh nghiệm phong phú bằng, không có nghĩa y ngốc, nói đơn giản là toàn bộ nguy hiểm sẽ do y gánh chịu, thành công thì Từ Hải Sinh có thịt ăn, thất bại tự y ôm hết.
Y vốn chỉ định mượn quan hệ của Từ Hải Sinh, bản thân cung cấp tin tức, rồi theo đuôi làm chân chạy vặt, cho dù thế cũng kiếm được khoản khá, không ngờ Từ Hải Sinh đề xuất cách này. Khoản vay đứng tên y, nếu tin tức không chuẩn, với khoản nợ khổng lồ như vậy, mình còn sống thế nào?
Trách người ta được sao, y trừ biết tin tức mơ hồ này thì chẳng làm được gì hết, Từ Hải Sinh coi như thao tác toàn bộ quá trình, nếu thất bại, các mối quan hệ của ông ta cũng bị tổn hại chứ không phải là hoàn toàn vô can, tuy trong lòng không thoải mái, nhưng ngoài cách này ra thì biết làm sao? Bỏ, quay về cuộc sống cũ?
Từ bé tới lớn, Trương Thắng luôn theo nề nếp khuôn phép, kết quả được cái gì? Có nên mạo hiểm không? Có đáng mạo hiểm không? Ánh mắt từ ngần ngừ của y dần chuyển sang nóng cháy.
Từ Hải Sinh khẽ mỉm cười, ông ta quá quen loại ánh mắt này, ánh mắt đó ông ta thấy từ đám bạn trong thương trường, thời trẻ, ông ta cũng từng có ánh mắt đó, liều mình, phú quý!
Đó là ánh mắt chỉ xuất hiện khi đánh cuộc vào tài lộ.
Thực ra Trương Thắng chẳng phải là người thích đầu cơ mạo hiểm, tham vọng, mà ngược lại, y hướng nội, rụt rè, tới cao trung năm nhất nói chuyện với nữ sinh vẫn đỏ mặt, đến khi đi làm vài năm mới bị đám Lão Bạch, Hồ Ca và Quách Y Tinh dạy xấu biết hút thuốc.
Nếu như được, y sẽ sống bình đạm cả đời, nhà nghèo khó được nhưng cha mẹ hiền từ yêu thương con, anh em hòa thuận, cuộc sống hạnh phúc êm ấm, y tuyệt đối không tham gia vào mấy chuyện mạo hiểm, nhưng vận mệnh không cho. Học tập không thành, đi làm mất việc, kinh doanh đổ bể, chẳng được việc gì, ngay cả tình yêu không dám thổ lộ, trơ mắt nhìn cô gái trong lòng theo người khác, tất cả đả kích từng chút từng chút một khơi lên đấu chí ngủ say của y.
Người yếu đuối thất bại thì càng sa sút, người mạnh mẽ càng không cam lòng, lúc này dũng khí bị áp ức lâu ngày bùng phát, can đảm và quyết tâm sẽ vượt quá người bình thường, Trương Thắng chính là người ngoài mềm trong cứng như thế, không cam tâm trầm luân nữa.
- Tôi đồng ý.
Trương Thắng nói rành rọt từng chữ, trong lòng có chút bi tráng "gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ ra đi không trở về".
Do mình đứng tên vay tiền chưa chắc đã là xấu, nghĩ chiều hướng khác, tiền nắm trong tay y, y nắm chủ động, vì đất cũng mang tên y, một khi chuyện này xác thực, Từ Hải Sinh không cách nào gạt y qua một bên độc chiếm trái ngọt. Nếu bây giờ ngay chút nguy hiểm đó mình cũng không chịu gánh vác, toàn bộ do Từ Hải Sinh thao tác, ông ta có thể vứt bỏ mình bất kỳ lúc nào.