Chương - 233: Cổ Thần đồ yêu (thượng)
Số từ: 1643
Nguồn: Vipvandan.vn
Nhóm dịch: Dungnhi
Côn Ngô Ấn chính là pháp bảo thượng phẩm, đồng thời trọng lượng vượt qua mười nghìn cân, không phải pháp bảo công kích, nhưng chỉ bằng lực đánh, lực công kích không hề kém hơn so với pháp bảo công kích thượng phẩm bình thường.
Lúc đối mặt với Tàng Thiên Cơ, Cổ Thần không dám sử dụng Côn Ngô Ấn, tu vi của Tàng Thiên Cơ cực cao, Cổ Thần sợ Côn Ngô Ấn bị hư hỏng, cho dù chiến đấu bình thường Cổ Thần cũng không nguyện ý sử dụng Côn Ngô Ấn, tận lực giữ gìn.
Thế nhưng lúc này đối mặt với lực phòng ngự cường hãn không gì sánh được của cự cầu, Cổ Thần đành phải sử dụng Côn Ngô Ấn, Hư Thiên Lệnh tuy cũng là pháp bảo thượng phẩm, nhưng không có trọng lượng như Côn Ngô Ấn, căn bản không thể phát huy hiệu quả công kích.
Hỗn Độn Âm Dương đại trận tuy lợi hại, nhưng Liệt Dương Kiếm và Cực Âm kiếm đều là pháp bảo trung phẩm, lấy lực phòng ngự siêu cường của cự cầu, Liệt Dương Kiếm và Cực Âm Kiếm chỉ sợ không tạo thành thương tổn gì lớn.
Nếu như Cổ Thần muốn đoạt hóa hình thảo, vậy khẳng định phải đánh chết hoang thú cự cầu mới được, như vậy không sử dụng Côn Ngô Ấn không xong.
Côn Ngô Ấn là pháp bảo thượng phẩm, nếu không phải tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, rất khó hư hao, cho dù đối mặt với tu sĩ Kim Đan kỳ, Cổ Thần cũng có thể sử dụng pháp ấn này bảo mệnh, tuy hoang thú cự cầu lợi hại, nhưng muốn làm hỏng Côn Ngô Ấn tuyệt đối là chuyện không thể.
Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Nếu Cổ Thần không có trăm phần trăm nắm chắc bảo chứng Côn Ngô Ấn không bị hư hỏng, hắn cũng không có khả năng sử dụng Côn Ngô Ấn.
Thế đi của Côn Ngô Ấn cực nhanh, bạch quang chợt lóe, trong nháy mắt liền đánh vào đầu cự cầu. Vốn Cổ Thần đứng ở lối vào động thính, cự cầu thấy tu vi của Cổ Thần chỉ là Dẫn Hồn sơ kỳ, không coi là cái gì, không nghĩ tới trên tay Cổ Thần dĩ nhiên có pháp bảo thượng phẩm...
Cự cầu cảm nhận được khí tức kinh khủng của pháp bảo thượng phẩm, lập tức cả kinh, nhưng đã quá muộn.
Ầm...
Một tiếng nổ vang, Côn Ngô Ấn cùng với đầu cự cầu va chạm mạnh mẽ, Côn Ngô Ấn nặng hơn mười nghìn cân, cộng thêm đà hạ xuống cực nhanh, trọng lượng chỉ sợ không dưới trăm nghìn cân.
Trong đầu cự cầu
"Ông"
lên một tiếng, nhất thời hai mắt, cái miệng lớn đều chảy máu tươi, hai sừng trên đầu cũng bị đập gãy một chiếc, xà lân tróc khỏi ra, máu tươi nhuộm đỏ.
Cự cầu nhất thời bị đánh tới choáng váng đầu óc, khắp trời đều là sao kim, đầu bị thương không nhẹ..
Lực phản chấn từ Côn Ngô Ấn khiến pháp lực từ chỗ Cổ Thần truyền tới bị cắt đứt, Côn Ngô Ấn trong nháy mắt biến thành nắm tay, bay ngược về mi tâm Cổ Thần.
Rất nhanh Cổ Thần điều khiển pháp lực chấn động cuồn cuộn trong cơ thể, hai ngón tay bắn ra hai đạo pháp lực, đồng thời đánh vào Côn Ngô Ấn, nhất thời Côn Ngô Ấn một lần nữa biến thành lớn, hóa thành hơn mười trượng, giống như ngọn núi nhỏ tiếp tục đập xuống đầu cự cầu.
Cự cầu vừa mới tỉnh lại sau cơn choáng váng, liền thấy một khối bạch ngọc vuông vắn đập thẳng vào đầu nó...
Trong sát na, ầm... Lại một tiếng nổ vang, cái đầu lớn ba trượng của cự cầu lần thứ hai bị Côn Ngô Ấn hóa thành hơn mười trượng đập trúng, hai mắt, trong miệng cự cầu lần thứ hai trào ra máu tươi, đồng thời cầu đã xuất hiện vết rách sâu tới một tấc, dài hơn một thước.
Lần đánh trúng này, cự cầu căn bản không hề có bất cứ ngăn cản nào, Cổ Thần không hề bị lực phản kích ngược lại, sau khi đánh trúng, Côn Ngô Ấn chỉ nhỏ đi hơn phân nửa, Cổ Thần một lần nữa đánh hai đạo pháp lực vào trong đó, Côn Ngô Ấn trong nháy mắt biến thành lớn, bay lên cao, trên đỉnh đầu cự cậu mạnh mẽ đập xuống.
Lúc này đây, đại não cự cầu còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, hai mắt nổ đom đóm lập lòe, Côn Ngô Ấn lớn đủ mười trượng lại hung hăng nện mạnh vào đỉnh đầu của nó.
Rắc rắc...
Một tiếng vang vọng, xương sọ của cự cầu đã bị Côn Ngô Ấn đánh nứt vỡ, nhất thời nổ tung, hai mắt cự cầu tối sầm lại, nhất thời sụi lơ, thân thể to lớn dài tới bảy mươi trượng trong không trung đổ ầm ầm dưới mặt đất, toàn bộ sơn động rung động mãnh liệt.
Thân thể cự cầu vẫn không nhúc nhích, một đầu hoang thú Bồi Nguyên cảnh trung kỳ dĩ nhiên bị Côn Ngô Ấn mạnh mẽ đập chết.
Cự cầu vừa chết, Côn Ngô Ấn trong nháy mắt nhỏ đi, bay vào mi tâm Cổ Thần, Cổ Thần thầm nghĩ:
"May mà có kiện bảo bối tốt như vậy, nếu là sử dụng Hỗn Độn Âm Dương đại trân, ai chết vào tay ai còn chưa rõ ràng! Nếu bị nó giữ chân quá lâu, bản thể của đầu sói hư huyễn kia truy đuổi tới tận đây, vậy thì hóa hình thảo đừng nghĩ nhiều cho mệt!"
Cự cầu vừa chết, còn có mấy trăm yêu tu, nhất thời hoan hô, vẻ tham lam trong mắt lại bùng phát, một lần nữa lao về phía hóa hình thảo.
Lúc này đây, Xích Thứu bị thương, không có yêu tu nào có tốc độ đặc biệt vượt trội, tất cả yêu tu Bồi Nguyên sơ kỳ hầu như cùng một lúc bay tới bên cạnh hóa hình thảo. Tốc độ của yêu cầm nhanh là bởi vì có đôi cánh, Xích Thứu đã bị chặt đứt một tay, bằng thiếu đi một cánh, hắn lại không có pháp bảo phi hành, phi hành còn không được, tốc độ hiện tại so với yêu cầm Dẫn Hồn kỳ cũng có chút không bằng.
Biến hóa thảo chỉ có một cây, yêu tu Bồi Nguyên sơ kỳ còn gần hai mươi, chúng yêu tu va chạm một chỗ, còn chưa kịp cướp lấy hóa hình thảo liền bắt đầu công kích lẫn nhau, thậm chí có mấy tên yêu tu bởi vì tranh thủ chộp vào hóa hình thảo không phòng bị yêu tu ngay bên cạnh, lập tức bị pháp bảo đánh trúng, mất mạng tại chỗ.
Yêu tu Bồi Nguyên sơ kỳ trong nháy mắt thiếu đi một phần ba.
Hai phần ba còn lại không có bất cứ kẻ nào dám hạ thủ trước đối với hóa hình thảo, toàn bộ đều công kích vào yêu tu ngay bên cạnh mình. Kẻ nào cũng rõ ràng, nếu không giết chết hết yêu tu ngay bên cạnh, cho dù nắm được hóa hình thảo trong tay cũng không có mạng sử dụng.
Tất cả yêu tu Bồi Nguyên trung kỳ đấu loạn với nhau, số lượng yêu tu còn lại đều vọt lên, càng thêm một hồi chiến đấu điên loạn, không kẻ nào nhận ra kẻ nào.
Thân thể Cổ Thần nhoáng lên, xuất hiện bên ngoài hóa hình thảo mười trượng, Liệt Dương Kiếm và Cực Âm Kiếm trong tay, ánh mắt nhìn chúng yêu tu trước mắt, cả đám bị hóa hình thảo trước mặt mà chiến đấu không còn tỉnh táo chú ý tới địch nhân lớn nhất là hắn.
Trong động thính nơi nơi đều là thi thể nguyên hình của chúng yêu tu, số lượng mấy trăm, quả thực là máu chảy thành sông, không ít chỗ trũng bị máu hội tụ, hóa thành từng cái từng cái huyết trì (ao máu).
Thế nhưng, trong không khí không hề ngửi thấy một chút mùi tanh, chỉ có mùi hương nồng nặc, mùi hương của hóa hình thảo đối với yêu tu, yêu thú có ma lực vô hạn, kích thích bọn chúng chiến đấu không màng sống chết.
Tuy rằng tốc độ của Xích Thứu chậm một chút, nhưng khi vọt tới gần hóa hình thảo, tuy rằng đã bị chặt đứt một tây, đối với tốc độ của hắn có ảnh hưởng rất lớn, nhưng cảnh giới tu vi vẫn còn, những yêu tu khác đều không phải đối thủ của hắn, trong nháy mắt Xích Thứu đã giết chết mấy yêu tu, trong mắt hóa lên quang mang hưng phấn, kích động, nắm giữ cơ hội, một lần nữa chộp về phía hóa hình thảo.
Vài tên yêu tu bên cạnh hóa hình thảo bị chết dưới tay Xích Thứu, những yêu tu còn lại thất kinh, nhưng đã không kịp ngăn cản, nhất thời hóa hình thảo bị Xích Thứu chộp vào trong tay, đang muốn nhét vào miệng, đột nhiên hai đạo kiếm cương một đỏ một trắng từ trong không trung xuất hiện...
Một đạo kiếm cương chặt đứt cánh tay chưa cụt của Xích Thứu, đạo kiếm cương còn lại thì cắt đứt đầu... Cái đầu của hắn liền vung lên cao.
Long thân của Cổ Thần theo sát hai đạo kiếm cương hạ xuống, đưa tay nắm nhẹ, lập tức thu lấy hóa hình thảo vào tay, cho vào trong Càn Khôn Trạc.
[/hide]