Chương - 251: Hắc Diễm Phần Thần
Số từ: 1578
Nguồn: Vipvandan.vn
Nhóm dịch: Dungnhi
Hắc Ấp nhướng mày, cả giận nói:
- Thực là như vậy?
- Da, bẩm đại vương, yêu tu tại Thương Khung sơn mạch đang bị dằn vặt không tả nổi, phát ra tín hiệu cầu cứu tới đại vương.
Yêu tu truyền tin nói.
- Ngươi lui ra, ta lập tức đi Thương Khung sơn mạch, bắt giữ tên hòa thượng kia.
Hắc Ấp phất tay nói.
Tên yêu tu truyền tin vừa ra ngoài động phủ liền phi độn tới một chỗ không người, hóa thành dáng dấp Tam đại vương Hắc Nha, trở về trong động phủ Hắc Nha.
Mao Vinh vừa mới chiếm được động phủ Lam Văn Báo tại Thương Khung sơn mạch, Cổ Thần vì muốn Hắc Ấp sớm biết được tin tức này về thế mới cố ý hóa thành yêu tu truyền tin, cấp báo lên.
Điệu hổ ly sơn, chính là bước đầu tiên trong kế sách mà Cổ Thần và Mao Vinh đã thương nghị.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Dẫn dụ Hắc Ấp ra khỏi động phủ Hổ Vương, Mao Vinh âm thầm chờ Hắc Ấp tại động phủ Lam Văn Báo, nếu Hắc Ấp mang theo địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh bên người, Mao Vinh sẽ trực tiếp dùng đạo thuật trộm lấy, còn nếu Hắc Ấp không mang theo bên mình thì Cổ Thần sẽ hóa thành bộ dáng Hắc Ấp, đi vào trong động phủ Hổ Vương tìm kiếm.
Thương Khung sơn mạch kia cách Hắc Hổ Lĩnh chừng hơn năm ngàn dặm, yêu tu Kim Đan kỳ toàn lực phi độn cũng mất một ngày, chỉ cần Hắc Ấp tới Thương Khung sơn mạch, Cổ Thần cũng có đủ thời gian tìm kiếm địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh.
Hắc Ấp biết được hòa thượng kia xuất hiện tại Thương Khung sơn mạch liền lập tức triệu tập Nhị đại vương Hắc Nguyệt, Tứ đại vương Hắc Sơn, Ngũ đại vương Hắc Mộc, biết được kỳ thuật độn thổ của tiểu hòa thượng, mấy đại vương Hắc Hổ Lĩnh liền đồng loạt xuất động đi về Thương Khung sơn mạch, chỉ có Tam đại vương Hắc Nha đang thụ thương ở nhà.
Cổ Thần và Tiểu Bạch một mực chờ tại động phủ Hắc Nha, qua một ngày đêm, Cổ Thần rốt cuộc cũng nhận được tin của Ma Vinh truyền đến qua truyền âm phù:
- Địa đồ không có trên người Hắc Ấp, ta dẫn bọn họ ra xa hơn một chút, còn hơn một ngày đêm cũng đủ cho lão đệ lục lọi khắp động phủ?
- Một ngày đêm là quá đủ rồi! Cho dù phải đào sâu ba thước ta cũng quyết tìm ra địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh.
Cổ Thần nói qua truyền âm phù.
Sau đó, nhìn về phía Tiểu Bạch bên cạnh nói:
- Chúng ta đi...
Tiểu Bạch lập tức hóa thành một con bạch hồ cỡ một tấc, chui vào trong ống tay áo Cổ Thần.
Ra khỏi động phủ Hắc Nha, Cổ Thần không cho đám tiểu yêu đi theo, phi độn tới một nơi không người rồi hóa hành hình dạng Đại vương Hắc Ấp, bay về phía động phủ Hổ Vương.
Rất nhanh, Cổ Thần đã tới bên trong động phủ Hổ Vương.
Lũ tiểu yêu bên trong động phủ thấy vậy, kinh hãi kêu lên:
- Đại vương, người... Thế nào trở về nhanh như vậy?
Cổ Thần cười nhìn mấy tiểu yêu, đám tiểu yêu còn chưa biết vì sao, đột nhiên trước mắt lóe lên một bóng trắng, Tiểu Bạch nhảy lên đầu vai Cổ Thần, trong mắt hiện lên quang mang quỷ dị, lập tức thi triển Mê Hồn Thuật với đám tiểu yêu.
- Đại vương, không trở về...
Tiểu Bạch đọc chậm từng chữ.
- Dạ, Đại vương không trở về...
Đám tiểu yêu đờ đẫn nhắc lại.
Sau đó, trong mắt Tiểu Bạch lóe lên lục mang, đám tiểu yêu lập tức ngất đi, Cổ Thần đi nhanh về phía trước, bước vào bên trong động phủ.
Dọc theo đường đi, gặp pahri mấy tên yêu tu, tu vi đều dưới Dẫn Hồn kỳ, toàn bộ đều bị Tiểu Bạch dùng Mê Hồn Thuật dễ dàng không chế.
Đi tới động phủ phía sau, một hổ yêu đi tới trước mặt, chính là nhi tử của Đại vương và Nhị đại vương, Hắc Suất!
Hắc Suất thấy Hắc Ấp liền cả kinh, nói:
- Phụ vương, sau không thấy mẫu thân?
Cổ Thần nói:
- Nàng đi xem thương thế Tam thúc ngươi.
Hắc Suất có tu vi Bồi Nguyên hậu kỳ, biện pháp tốt nhất để bắt được hắn, đầu tiên Tiểu Bạch phải thi triển Mê Hồn Thuật khiến hắn thả lỏng cảnh giác, sau đó đột nhiên tập kích.
Bất quá, Cổ Thần vừa nói xong, sắc mặt Hắc Suất lập tức biến đổi, lạnh lùng nói:
- Không đúng... Ngươi không phải phụ vương, phụ vương sẽ không bao giờ để mẫu thân một mình gặp Tam thúc, ngươi là ai?
Nói xong, một khối lệnh phù truyền âm liền thấy xuất hiện trong tay Hắc Suất.
Cổ Thần nhướng mày, quả nhiên là phụ tử liền tâm, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị Hắc Suất phát hiện, nhất thời thân ảnh chợt lóe, một kim long thật lớn đột nhiên xuất hiện, đánh ra một trảo về phía Hắc Suất.
Đồng thời, Tiểu Bạch cũng nhảy ra, trong mắt lóe lên lục mang, lập tức sử dụng Phân Thần Thuật với Hắc Suất.
Thế nhưng, đã muộn...
- Phụ vương, kim long...
Hắc Suất đã kịp hô lên bốn tiếng vào trong lệnh phù truyền âm.
Sau đó liền bị Phân Thần Thuật của Tiểu Bạch ảnh hưởng, trong mắt mơ mang, long trảo của Cổ Thần lập tức tóm lấy Hắc Suất, gắt gao bắt chặt hắn trên mặt đất.
Long trảo còn lại đảo qua lệnh phù truyền âm, ném qua một bên, bên trong lệnh phù truyền âm còn vọng ra tiếng rít gào của Hắc Ấp:
- Kim long, dám đả thương con ta, ta giết chết ngươi.
Cổ Thần nhướng mày, nói:
- Tiểu Bạch, dùng Mê Hồn Thuật, hỏi hắn chỗ cất giấu địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh, chúng ta chỉ có thời gian một ngày.
- Được...
Tiểu Bạch gật đầu, lập tức đi lại, nhìn len Hắc Suất.
Hắc Suất bị Cổ Thần bắt chặt, không thể cử động, cố gắng tránh thoát khỏi ánh mắt Tiểu Bạch, nhưng không qua bao lâu đã trở nên vô thần, rơi vào khống chế.
Hắc Suất là nhi tử đại vương, cũng là tộc trưởng tương lai của Hắc hổ tộc, Cổ Thần đoán không sai, người này quả nhiên biết được địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh đang giấu ở đâu.
Hắc Suất hoàn toàn bị Tiểu Bạch không chế, Tiểu Bạch nói:
- Dẫn ta tới chỗ cất giấu địa đồ Côn Ngô Bí Cảnh.
Hắc Suất ngây ngô gật đầu.
Cổ Thần đã buông long trảo, hóa thành hình người, Hắc Suất đứng dậy, đi vào sâu trong động phủ.
Sâu trong động phủ có một chỗ hoàn toàn cách biệt, Hắc Suất đi tới một tảng đá rất bình thường, không hề bắt mắt, khẽ kéo mấy cái, nhất thời vang lên tiếng
" Rắc rắc "
, vách động kín mít đột nhiên xuất hiện một cửa động tối om, đi sâu xuống dưới nền đất.
Tốc độ ba người rất nhanh, nửa khắc sau đã xuống được hơn nghìn trượng, tòa Hắc Diễm Phong này cũng chỉ cao hơn tám ngàn trượng, động phủ Hổ Vương này nằm ngay trên sờn núi, chỉ cao hơn bốn nghìn trượng mà thôi.
Nơi này cách mặt đất chừng ba nghìn trượng.
Đi tới đây, thông đạo đột nhiên bằng phẳng, đi tiếp về phía trước hơn trăm trượng, một động thính thật lớn lập tức xuất hiện trước mắt Cổ Thần.
Động thính rộng chừng nghìn trượng, cao nghìn trượng, thực khó tưởng tượng bên trong Hắc Diễm Sơn còn có một động thính lớn như vậy.
Tới nơi này, Hắc Suất đột nhiên dừng lại, nói:
- Không thể tiếp tục đi về phía trước.
- Vì sao?
Tiểu Bạch hỏi.
Hai mắt Hắc Suất vô thần, nói:
- Phía trước có Hắc Diễm Phần Thân trận, vô luận thứ gì tiến vào đều kinh động tới trận pháp, bị hắc diễm đốt thành tro bụi.
- Hắc Diễm Phần Thân trận?
Cổ Thần nói thầm, khẽ nhíu mày.
- Thế nào, ngươi biết trận pháp này sao?
Tiểu Bạch hỏi.
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Đât là một trận pháp vô cùng kỳ lạ, mượn dung nham tự nhiên dưới lòng đất tạo thành, thật không tưởng được Hắc Diễm Phong này lại là một tòa núi lửa cực lớn?
Nói xong, Cổ Thần nhặt lên một tảng đá, ném về phía trước, tảng đá vừa bay xa được hơn mười trượng, còn đang ở giữa không trung, đột nhiên, một cỗ hỏa diễm màu đen phun ra từ mặt đất, tảng đá lập tức bị hỏa diễm màu đen bao phủ.
Rất nhanh, hỏa diễm màu đen biến mất, tảng đá giữa không trung cũng không còn thấy đâu, hiển nhiên đã bị hỏa diễm đốt thành không còn...!