Chương - 290: Nữ tử thần bí
Số từ: 3309
Nguồn: Vipvandan.vn
Nhóm dịch: Dungnhi
Bên trong hố đất này quả thực là một bảo khố, có rất nhiều pháp bảo xếp chồng chất tại chỗ này, nhìn thoáng qua cũng thấy được đến chừng hơn trăm kiện.
Phi kiếm, trường kiếm, trường kích, gương đồng, viêm hoàn, thanh đăng, phi trảo... Vân vân, đủ các loại kiểu dáng đều có cả.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
- www.Truyện FULL
Thấy có không ít pháp bảo bị vùi lấp trong lòng đất, Cổ Thần liên tục đánh ra vài quyền, đạo đạo quyền cương xuất hiện, đào hết toàn bộ pháp bảo trong lòng đất lên, hiện ra trước mắt hai người.
Đơn giản mà tính, những pháp bảo này có chừng sáu bảy trăm kiện.
- Thật nhiều pháp bảo.
Cổ Thần không nhịn được ca thán lên.
Tiểu Bạch nói:
- Nơi này có nhiều tu sĩ chiến đấu, mặt đất không thấy có một kiện pháp bảo nào hoàn chỉnh, những pháp bảo này khẳng định có người gom nhặt lại, chôn giấu tại chỗ này.
Những pháp bảo này tới chừng sáu bảy trăm kiện, thế nhưng tuyệt đại đa số đều là pháp bảo hạ phẩm và trung phẩm, pháp bảo thượng phẩm tuy có nhưng không nhiều, pháp bảo cực phẩm thì không thấymột kiện nào.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Nơi này ngay cả tiên thú Độ Hư cảnh cũng bị ngã xuống, pháp bảo được chúng tu sĩ vận dụng chiến đấu tại nơi này hẳn có không ít là cực phẩm, thậm chí còn có cả tiên bảo, nhưng trong số pháp bảo này lại không thấy một kiện pháp bảo cực phẩm nào, càng đừng nói tới tiên bảo, hiển nhiên người vùi lấp đống pháp bảo này không thèm chú ý tới pháp bảo thượng phẩm, còn lại toàn bộ pháp bảo cực phẩm hay tiên bảo đã bị thu đi rồi.
Tuy nói không có pháp bảo cực phẩm, nhưng ngữ khí Cổ Thần vẫn rất hưng phấn, pháp bảo hạ phẩm, trung phẩm không nói, nhưng pháp bảo thượng phẩm đối với hắn lại rất có tác dụng, nơi này có chừng năm sáu mươi kiện pháp bảo thượng phẩm, mặc kệ là pháp bảo phòng ngự hay công kích, đều có đủ các loại kiểu dáng.
Hai tay Cổ Thần không ngừng bắn ra cương khí pháp lực về phía trước, hóa thành những bàn tay khổng lồ nhặt ra từng kiện từng kiện pháp bảo thượng phẩm, Cổ Thần cũng không chê ít, đều lấy đi hết toàn bộ.
Chọn ra vài món pháp bảo phòng ngự và công kích đưa cho Tiểu Bạch dùng làm phòng thân và ngăn địch, còn lại toàn bộ pháp bảo thượng phẩm đều bị Cổ Thần thu vào trong Càn Khôn Trạc.
Những pháp bảo này không có người sử dụng, qua thời gian hơn nghìn năm, dấu vết pháp lực do chủ nhân cũ lưu lại bên trong đã hao mòn từ lâu, trở thành vật vô chủ, chỉ cần hạ xuống dấu vết pháp lực liền có thể sử dụng toàn bộ công năng của những pháp bảo này.
Về phần pháp bảo hạ phẩm và trung phẩm, Cổ Thần lại tung quyền, liên tục nện xuống dưới mặt đất, đào thành một hố lớn, sau đó chôn xuống cả một đống lớn đám pháp bảo hạ phẩm và trung phẩm.
Có nhiều pháp bảo thượng phẩm như vậy, Cổ Thần nhìn số pháp bảo hạ phẩm và trung phẩm rất chướng mắt.
Thu hoạch được mấy chục kiện pháp bảo thượng phẩm, trong lòng Cổ Thần và Tiểu Bạch đều hưng phấn, hai người tiếp tục đi về phía trước, tìm kiếm bên trong sơn cốc.
Vượt qua khối đá hơn trăm trượng trước mặt, khung xương cự cầu lại xuất hiện trước mặt hai người, dọc theo khung xương cự cầu, hai người đi tiếp lên chỗ đầu cùng, nơi đây cũng là đầu cùng sơn cốc.
Toàn bộ sơn cốc dài chừng mười dặm, đại khái chừng ba nghìn bốn trăm trượng, khung xương cự cầu này có đoạn đuôi nằm tại cửa cốc, đầu nằm tại cuối cốc, dĩ nhiên dài hơn ba nghìn trượng, cho dù trừ đầu trừ đuôi chừng hơn trăm trượng, chí ít cũng dài tới ba nghìn trượng.
Khung xương cự cầu này dài tới mức kinh người, nếu không phải tiên thú sao có được thân thể dài như vậy, đối mặt với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, không cần dùng tới pháp lực, chỉ đơn thuần là sức mạnh thân thể cũng có thể trực tiếp đè chết người ta rồi.
Cổ Thần tung Côn Ngô Ấn, nhìn khoảng cách giữa điểm sáng di động và chỗ trống, nói:
- Nơi này còn cách chỗ trống chừng hơn vạn dặm, ngoại trừ những khung xương trắng và đống pháp bảo kia, xem ra nơi này cũng không còn gì khác.
- Ừ, chúng ta đi tới chỗ trống kia xem sao.
Tiểu Bạch gật đầu nói, tuy rằng nàng cảm giác chỗ này tương đối quen thuộc, có chút lưu luyến không rời, nhưng cảnh tượng hiện tại so với trong ký ức của nàng hoàn toàn khác biệt, rất không giải thích được.
Thiểm Thiên Phong Dực trong nháy mắt liền xuất hiện sa lưng, hai người đang muốn bay lên bầu trời, đột nhiên Cổ Thần cảm giác phía sau mát lạnh, một đạo ánh mắt sắc bén rơi xuống trên người hắn, giường như độc xà đang chăm chăm nhìn tới con mồi.
Cổ Thần đưa tay đẩy Tiểu Bạch ra sau người, nhanh chóng xoay lại, nhìn về phía đạo ánh mắt kia, chỉ thấy một nữ tử áo đen đứng trên khối đá trăm trượng ngay giữa cốc, chính là khối đá che mất một phần khung xương cự cầu.
Làn da của nàng trắng như tuyết, áo đen bó sát thân làm lộ ra những đường cong tuyệt mỹ.
Hai đạo ánh mắt sắc bén khiến Cổ Thần tưởng tượng nữ tử áo đen phía trước kia không phải một người mà là một con độc xà.
Sắc mặt Cổ Thần không đổi, nhìn như rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lấy làm kinh hãi, vừa rồi bọn họ đi trong cốc không hề thấy bóng dáng nữ tử áo đen này, hiện tại nàng tới trong cốc, đứng cách hai người Cổ Thần chỉ có một nghìn trượng, Cổ Thần dĩ nhiên không cảm giác được chút nào, nữ tử thần bí này nếu như không có phương pháp ẩn nấp thân ảnh cực kỳ lợi hại, vậy tu vi của nàng ít nhất cũng có Nguyên Thần kỳ.
Cổ Thần ngừng thần nhìn nữ tử áo đen, trên thân thể nàng ta tựa hồ liên tục tản mát ra trận trận hắc vụ, căn bản không thể nhìn ra được tu vi của nàng tới đâu? Ngay cả tướng mạo cũng chỉ cảm giác rất mông lung, không thể hình tượng.
Cổ Thần âm thầm kinh hãi, nữ tử thần bí này mang tới cho hắn loại cảm giác cao thâm khó dò.
Ánh mắt nữ tử áo đen rất bất thiện, thế nhưng, khi nàng vô thanh vô tức lại gần Cổ Thần hơn nghìn trượng cũng không làm ra cử động gì, hiển nhiên không hề có ý định động thủ.
Ánh mắt nữ tử áo đen như tên nhọn, nhìn đống pháp bảo vừa bị chôn lấp, sau lại nhìn chằm chằm vào Cổ Thần, con mắt cũng không chớp một cái.
- Tu sĩ nhân tộc, đây không phải địa phương ngươi nên tới, nhanh chóng rời đi.
Thanh âm nữ tử áo đen vang lên lạnh như băng.
Từ câu nói của nữ tử áo đen có thể nghe ra được, nàng ta không phải Nhân tộc, và là Yêu tộc.
Người đi vào trong Côn Ngô Bí Cảnh, Cổ Thần đều đã gặp qua, tu vi Mệnh Tuyền cảnh chỉ có một người là Tàng Thiên Cơ, nữ tử thần bí này rất có khả năng vẫn luôn sinh hoạt trong Côn Ngô Bí Cảnh, chính điều này khiến trong lòng Cổ Thần nảy sinh hiếu kỳ.
Cổ Thần hỏi:
- Ta từ bên ngoài Côn Ngô Bí Cảnh đi vào, ngẫu nhiên tới đây, rất nhanh sẽ rời đi, mặt đất nơi này đỏ tươi, cực kỳ quỷ dị, đạo hữu chẳng lẽ vẫn luôn sống tại đây? Không biết là vì sao?
Nữ tử thần bí nói:
- Từ đâu tới đây thì chạy trở về đó, Côn Ngô Bí Cảnh là thánh địa Yêu tộc, nghiêm cấm tu sĩ Nhân tộc đi vào, nhanh chóng trở lại trung tâm thảo nguyên, chờ đợi thời gian một năm liền có thể rời khỏi Côn Ngô, nếu còn lưu lại thánh địa, tính mệnh khó giữ.
Cổ Thần nói:
- Tâ tới đây là vì truy tầm một kiện pháp bảo của Nhân tộc ta, nếu tìm kiếm được, ta sẽ rời đi, đạo hữu nói nơi này là thánh địa Yêu tộc, chẳng lẽ trong Côn Ngô Bí Cảnh còn có Yêu tộc sinh sống?
Nữ tử thần bí lạnh mặt, nói:
- Pháp bảo của tu sĩ nhân tộc, vừa rồi ngươi đã chiếm được, trong Côn Ngô Bí Cảnh không còn vật gì của Nhân tộc nữa, từ xưa đến nay hai tộc Nhân, Yêu vẫn luôn đối địch, ngươi nếu còn tiếp tục lưu lại chỗ này, hừ... Nhất định phải chết.
Cổ Thần nhíu mày, nữ tử này căn bản không trả lời vấn đề của hắn, ngữ khí lạnh lùng khiến hắn mười phần khó chịu.
- Hắc... Vì sao hai tộc Nhân, Yêu lại không thể chung sống? Chúng ta đi tìm một vật, tìm được rồi sẽ đi, ngươi cứ thích làm bộ lạnh lùng, không làm gì đã muốn đuổi người đi, có hiểu thế nào là lễ phép không a.
Tiểu Bạch đi ra từ phía sau Cổ Thần, nhìn tới nữ tử áo đen, lớn tiếng nói.
Ánh mắt lạnh lẽo của nữ tử áo đen lập tức rơi xuống trên người Tiểu Bạch, đang muốn mở miệng, sắc mặc đột nhiên đại biến, cả kinh nói:
- Ngươi... Người là mê thiên hồ?
Cổ Thần chấn động tinh thần, nữ tử thần bí này là người thứ hai sau Ngô Tinh nhìn ra được thân phận mê thiên hồ của Tiểu Bạch.
Ngữ khí nữ tử áo đen đại biến, xưng hô cũng đổi theo, từ
"Ngươi"
thành
"Người"
rồi.
Thấy chuyển biến của nữ tử áo đen, Tiểu Bạch kich ngạc hỏi:
- Làm sao vậy? Ngươi... Lẽ nào ngươi nhận thức được ta?
Vẻ mặt nữ tử áo đen kinh hãi, tựa hồ thấy chuyện không thể tưởng tượng được, nói:
- Ta đương nhiên nhận thức người, người... Thế nào lại ở cùng một chỗ với tu sĩ Nhân tộc?
- Hắn ta là bằng hữu tốt nhất của ta, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, đương nhiên phải ở cùng một chỗ với nhau rồi, bất quá ta lại không nhận ra ngươi. Nơi này ta cũng chưa từng tới qua, nhưng ta cảm giác rất quen thuộc.
Tiểu Bạch nắm cánh tay Cổ Thần, nói.
- Người đương nhiên quen thuộc nơi này, Côn Ngô Bí Cảnh chính là nhà của người, người thất tung lâu như vậy, rốt cuộc đã trở về rồi...
Trên mặt nữ tử áo đen lộ rõ biểu tình vui mừng.
- Côn Ngô Bí Cảnh là nhà của ta?
Tiểu Bạch kinh ngạc nói:
- Ta chưa từng tới nơi này, chỉ là cảm giác nơi này có chút quen thuộc mà thôi
Lúc trước Tiểu Bạch nhận ra không ít đặc điểm của nơi này, trong lòng Cổ Thần đã có hoài nghi, hiện tại vừa nghe nữ tử thần bí kia nói, Cổ Thần càng có thể phán đoán ra được rằng, hoặc là Tiểu Bạch đã từng sinh sống tại đây, hoặc ít nhất cũng là nơi sinh sống của tổ tiên Tiểu Bạch, sau đó Tiểu Bạch thông qua ký ức truyền thừa liền có được chút cảm nhận về nơi này.
Khi Cổ Thần gặp được Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mới chỉ là một tiểu bạch hồ, xem ra, giả thuyết tổ tiên Tiểu Bạch đã từng sinh sống tại đây có phần đúng hơn.
Nữ tử áo đen kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch, nói:
- Sao không thấy huyết quan của người?
Tiểu Bạch sờ sờ trán, nơi này vẫn còn một vết sẹo nhỏ, gật gật đầu.
- Là ai cắt huyết quan tôn quý của người?
Nữ tử áo đen thét lớn lên:
- Người bị mất huyết quan, trách không được không còn nhớ gì, bị mất đi ký ức trước đây... Có phải là tu sĩ Nhân tộc này?
Nữ tử áo đen chỉ vào Cổ Thần, vẻ mặt đầy phẫn hận.
Thấy nữ tử áo đen kích động, Tiểu Bạch nhất thời lắc đầu, nói:
- Không đúng, không đúng... Là ta ngại nó xấu quá, tự mình cắt đi.
Nhìn Cổ Thần, trong mắt nữ tử áo đen tràn đầy lửa giận, nói:
- Hạn cho ngươi trong vòng thời gian ba tức phải rời khỏi nơi này.
Nói xong, ánh mắt rơi xuống trên người Tiểu bạch, nói:
- Người theo ta trở lại, nhìn thấy những người khác, người nhất định sẽ dần dần nhớ ra.
Tiểu Bạch ôm cánh tay Cổ Thần, nói:
- Ta không đi với ngươi, ta muốn ở cùng một chỗ với Cổ Thần, chúng ta đi tìm một vật, tìm được rồi sẽ cùng nhau rời khỏi đây.
Trong mắt nữ tử áo đen dần dần khôi phục lại vẻ âm lãnh, nói:
- Người đã quên sao? Người ghét nhất là tu sĩ Nhân tộc, người mất đi ký ức nhất định là do tên tu sĩ Nhân tộc này lừa gạt, thuộc hạ đắc tội, giết người này, sau đó dẫn người về, người về tới nhà, lâu ngày sẽ khôi phục lại.
Nữ tử áo đen vừa nói xong, ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống trên người Cổ Thần, sát ý như triều dâng. Trong sát na, một cỗ cảm giác nguy hiểm đến cực điểm bao phủ khắp toàn thân Cổ Thần, nữ tử áo đen vặn người, hai tròng mắt như mắt loài rắn độc nhìn chằm chằm Cổ Thần, trong sát na, thân thể liền biến mất khỏi cự thạch trăm trượng.
Chờ khi Cổ Thần kịp phản ứng, nữ tử áo đen đã xuất hiện ở ngoài ba trăm trượng, chỉ cần nửa sát na, nữ tử áo đen đã chạy về phía trước được bảy tám trăm trượng, tốc độ nhanh đến rợn người.
Kim Sí Thiên Bằng cũng có thể làm như vậy, thế nhưng trước đó vẫn cần một chút thời gian chuẩn bị, có điều nhìn dáng vẻ nữ tử áo đen này, hầu như đã giống với thuấn di rồi.
Nữ tử áo đen há miệng phun ra một đạo hắc mang, quang mang chói mắt, bắn thẳng về phía trước mặt Cổ Thần với tốc độ cực nhanh.
Cổ Thần ngây người, một đạo hắc mang này còn mạnh hơn so với kim mang của Kim Sí Thiên Bằng, còn nhớ kim mang của Kim Sí Thiên Bằng đã liên tiếp phá vỡ ba kiện pháp bảo phòng ngự trung phẩm của Cổ Thần, vượt qua thêm một đạo quyền cương dài mười trượng, cuối cùng mới bị hai quyền của Cổ Thần đẩy ngược trở về.
Cũng may, pháp bảo trên người Cổ Thần lúc này vượt xa so với khi đánh nhau cùng Kim Sí Thiên Bằng, thấy hắc mang to bằng ngón tay đang bắn tới, một kiện pháp bảo phòng ngự thượng phẩm lập tứ bay ra từ trong Càn Khôn Trạc, đánh thẳng về phía hắc mang.
"Oanh"
một tiếng, hắc mang trong nháy mắt bị pháp bảo phòng ngự thượng phẩm chặn đứng, nhất thời ngưng lại rồi bắn ngược trở về, bị nữ tử áo đen nuốt trở vào.
Rắc...
Kiện pháp bảo phòng ngự kia đột nhiên vang lên một tiếng, một vết rách thật lớn từ từ lan rộng, cuối cùng kiện pháp bảo này bị chia thành hai nửa, hoàn toàn phá hủy rồi rơi xuống mặt đất.
Pháp bảo phòng ngự thượng phẩm, một kích đã bị hủy hoại hoàn toàn, công kích của đạo hắc mang kia quá mạnh, có thể so với pháp bảo cực phẩm, thậm chí còn mạnh hơn.
Hắc mang trở lại trong miệng, thân hình nữ tử áo đen đột nhiên biến mất trong mắt Cổ Thần, chỉ thấy hư không xẹt lên một đạo bóng đen, vẽ thành một vệt hư ảnh thật dài đánh về phía bên phải Cổ Thần.
Tay trái nữ tử áo đen hóa thành trảo, chụp về phía Tiểu Bạch, tay phải hóa chỉ điểm về phía trước, dường như linh xà bổ nhanh nhắm tới hai mắt Cổ Thần.
Hai ngón tay cực nhanh, không khí bị ma sát tạo thành nhưng vệt sáng dài.
Cương mang pháp lực ngưng tụ trên đầu ngón tay, chỉ cương kéo dài ra phía trước hơn trượng, mặc dù không có thanh thế lớn như đạo chỉ cương trăm trượng, nhưng một chỉ này lại có uy lực lớn hơn rất nhiều so với chỉ cương trăm trượng.
Nếu bị điểm trúng, đầu Cổ Thần sẽ bị nổ tung giống như bị thiết trùy đập trúng vậy.
Nữ tử áo đen không chọn đấu pháp cự ly xa với Cổ Thần mà dĩ nhiên chọn cận chiến, điều này có chút nằm ngoài dự liệu của Cổ Thần. Nhưng Cổ Thần tu luyện Thiên Cương Thối Thể đại pháp và Nghịch Mệnh Hóa Long quyết, thân thể mạnh mẽ vô cùng, nữ tử áo đen chọn cách cận chiến lại vừa hợp ý hắn.
Trên thực tế, nữ tử áo đen thấy trên người Cổ Thần có nhiều pháp bảo, tuy rằng đạo hắc mang trong miệng của nàng có thể nghiền nát cả pháp bảo thượng phẩm, nhưng Cổ Thần cũng có thể xuất ra cả chục kiện pháp bảo thượng phẩm để chống lại, nàng tự nhiên không muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy. Tu sĩ yêu tộc không phân biệt nam nữ, thân thể đều mạnh mẽ tự nhiên, cho dù hóa thành hinh người vẫn hơn hẳn so với tu sĩ nhân tộc cùng cảnh giới. Nữ tử áo đen chọn cách chiến đấu này, là nhằm dùng điểm mạnh của mình đánh vào chỗ yếu của đối phương.
Nhưng nàng thật không ngờ được, Cổ Thần tuy là tu sĩ nhân tộc nhưng lại không giống như người bình thường, thân thể chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Nữ tử áo đen mặc dù nhanh, nhưng qua khoảng cách xa mà đến, cũng đủ cho Cổ Thần làm ra rất nhiều động tác, đồng thời quát lên:
- Tiểu Bạch, leo lên người ta...
Tiểu Bạch liền biến nhỏ còn hơn tấc, trèo lên đầu vai Cổ Thần, làm như vậy có thể giúp Cổ Thần không cần phân tâm bảo hộ Tiểu Bạch, chuyên tâm đối phó với nữ tử áo đen. Tiếp đến, hai ngón tay hắn điểm ra, ngưng tụ cương mang pháp lực trên đầu ngón tay, bắn về phía nữ tử áo đen.
Hai đạo chỉ cương một đen một trắng va chạm nhau trong nháy mắt.
Một tiếng nổ vang như thiên lôi giáng xuống.