Chương - 420: Một quyền của cường giả Độ Hư cảnh
Số từ: 1616
Nguồn: Vipvandan.vn
Nhóm dịch: Dungnhi
Đông Long Vương!
Nghìn năm trước đã vang vọng khắp Cổ Hoang, một trong những yêu vương yêu tộc lừng lẫy đại danh, tộc trưởng long tộc Đông Hải, một cường giả Độ Hư cảnh.
Đông Long Vương đột nhiên xuất hiện thực sự rất ngoài dự liệu của Cổ Thần, cường giả Độ Hư cảnh tuy rằng có thể xuyên toa hư không, tiến hành thuấn di, thế nhưng khoảng cách thuấn di căn cứ vào tu vi mạnh yếu cũng có dài có ngắn.
Coi như là đại năng như Ngô Tinh chỉ cách chư tử đại tiên một bước xa cũng chỉ có thể thuấn di được tối đa chừng nghìn dặm mà thôi.
Cổ Thần và Phạm Âm chiến đấu với chúng tu sĩ long tộc Đông Hải và băng long tộc mới bắt đầu chưa lâu, không vượt qua thời gian non nửa khắc, Đông Long Vương dĩ nhiên có thể đột ngột xuất hiện, như vậy chứng minh khoảng cách Đông Long Vương cách chỗ này tối đa chỉ chừng ba bốn mươi vạn dặm.
Ngao Lệ quả nhiên nói không giả, lúc này Đông Long Vương đã tới Bắc Hải.
Nghìn cự chưởng mấy nghìn trượng trong không trung hóa thành trảo hạ xuống, năm ngón tay giống như năm ngọn núi thật lớn, hướng về phía hai người Cổ Thần và Phạm Âm đè ép mạnh mẽ.
Đông Long Vương xuất thủ, tất cả tu sĩ long tộc đều lui về phía sau, sợ bị Đông Long Vương ngộ thương.
Mà không gian xung quanh Cổ Thần và Phạm Âm tựa hồ bị một cỗ lực lượng kỳ dị phong tỏa, Thiểm Thiên Phong Dực của Cổ Thần vỗ mạnh mới chỉ thoát ra được khoảng cách không tới trăm trượng, Phạm Âm cầm Côn Ngô Tiên Kiếm, một kiếm chém ra, tựa hồ đã phá hủy không ít phong ấn không gian xung quanh, thế nhưng cũng chỉ phi độn được hơn hai trăm trượng.
Nguồn truyện:
Truyện FULL
Cự chưởng trên bầu trời lớn mấy nghìn trượng, che trời che đất, bàn tay chụp xuống tựa hồ là trời xanh sụp đổ, Cổ Thần và Phạm Âm căn bản không thể chạy thoát khỏi công kích của cự chưởng to lớn này.
Mắt thấy nắm ngón tay hóa thành gió lốc ập tới, hai tay Cổ Thần kết pháp ấn, Như Ý Linh Lung bảo tháp bùng phát kim quang, phát ra đạo đạo tinh mang màu vàng, Như Ý Linh Lung bảo tháp lớn nghìn trượng nhất thời phóng lên cao, oanh kích nhắm vào lòng bàn tay cự chưởng.
Ngón tay tay của cự chưởng nắm lại, Như Ý Linh Lung bảo tháp lớn nghìn trượng nhất thời bị bắt vào trong tay, Cổ Thần nhất thời cảm giác Như Ý Linh Lung bảo tháp giống như bị một khối đá lớn nặng hàng tỉ cân đè xuống, mặc kệ dùng pháp lực thôi động như thế nào, Như Ý Linh Lung bảo tháp cũng không hề nhúc nhích mảy may.
Cự chưởng nắm lấy Như Ý Linh Lung bảo tháp, hình thành một nắm tay thật lớn, công kích vẫn như dừng lại, trực tiếp cầm Như Ý Linh Lung bảo tháp, một quyền tiếp tục đánh xuống, hướng về phía Cổ Thần và Phạm Âm.
- Ha ha… Dám đối nghịch với Đông Long Vương, quả thực là tự tìm đường chết!
- Lực lượng Đông Long Vương vô biên, ngay cả tiên bảo vô thượng như Như Ý Linh Lung bảo tháp rơi vào bàn tay Đông Long Vương cũng giống như phế liệu, biến thành phế vật, ha ha… Cổ Sát Thần và tặc ngốc lư, các ngươi so sánh với Đông Long Vương cũng giống như đom đóm so với ánh trăng, so với ánh sáng thái dương, dám tới quấy rối đại hôn giữa cửu công chúa và thập tam thái tử, quả thực chính là muốn chết!
Không ít tu sĩ long tộc Đông hải và tu sĩ băng long tộc đều ha ha cười lớn, nhất là mấy tu sĩ bị thương dưới Côn Ngô Tiên Kiếm, trong tiếng cười tràn đầy vui vẻ.
Mắt thấy quyền cương thật lớn kia công kích tới, lông mày Cổ Thần nhíu lại, mặc kệ là kiếp trước hay là kiếm này, đây là lần đầu tiên Cổ Thần đối mặt với công kích của cường giả Độ Hư cảnh, áp lực cực kỳ to lớn, giống như trời xanh nứt nẻ, vạn vật tận thế, toàn bộ thiên đại đột nhiên trở nên đổ nát, làm cho hắn có một loại cảm giác không thể nào chống cự được…
Bất quá, mặc kệ có áp lực to lớn như thế nào, mặc kệ có lực lượng cường đại ra sao cũng không thể khiến trái tim kiên định của Cổ Thần sản sinh bất cứ dao động nào khác, sản sinh bất cứ nổi giận nào.
- Chiến chiến chiến…
Trong lòng Cổ Thần điên cuồng hò hét, ánh mắt của hắn liếc nhìn Phạm Âm, trong ánh mắt của hai người đều hiện lên chiến ý kinh thiên, tựa hồ như có hỏa diễm thiêu đốt.
- Thiên Vương Vấn Thiên…
Cổ Thần nhìn quyền cương thật lớn hạ xuống, nhanh chóng hét lên.
Ầm…
Toàn thân Cổ Thần chợt lóe kim quang, thần hoa vạn trượng, trong kim quang có một bóng người cao nghìn trượng đột nhiên xuất hiện, người này đầu đội kim ô bảo quan, mặc hoàng kim chiến giáp, tay phải cầm tam xoa kích, tay trái nâng một tòa bảo tháp kim quang chín tầng, ngửa đầu nhìn trời xanh, hét lớn một câu:
- Cảm vấn thương thiên, khả hữu Chân Tiên?
Thiên Vương Vấn Thiên thuật, đây hầu như chính là tiên thuật mạnh nhất mà Cổ Thần có thể sử dụng, từ sau khi tu vi của Cổ Thần bước vào Đoạt Xá kỳ, tu vi so với trước đây đã đề cao hơn mấy lần, hiện tại sử dụng Thiên Vương Vấn Thiên thuật, uy lực càng thêm mạnh mẽ.
Vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo vèo…
Tám đạo kim quang từ trong mi tâm Cổ Thần bay ra, hóa thành tám chữ lớn nghìn trượng màu vàng, nhắm thẳng vào cự quyền trong không trung oanh kích tới.
Trước kia, Cổ Thần sử dụng Thiên Vương Vấn Thiên thuật, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ cũng phải bị chấn văng xuống dưới đất trong nháy mắt, lấy thực lực của Cổ Thần hiện nay, coi như là cao thủ Minh Khiếu kỳ đứng đầu cũng khó có thể chống đối.
Thế nhưng Đông Long Vương không chỉ là cao thủ Minh Khiếu kỳ đứng đầu, mà là một vị cường giả Độ Hư cảnh hàng thật giá thật.
Tám chữ lớn màu vàng oanh kích vào lực lượng cương khí biến thành cự quyền của Đông Long Vương, cự quyền kia chỉ hơi lay động, cho dù Thiên Vương Vấn Thiên thuật cũng không thể phá tan được cự quyền.
Phạm Âm cũng hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên bành trướng cao hơn ba thước, bên ngoài cơ thể thoáng hiện thần quang, giống như thần minh, chỉ thấy chưởng phải kết thành một phật môn ấn, đánh mạnh đi.
Một đạo phật ấn thoát chưởng mà ra, trong sát na hóa thành lớn nghìn trượng, phóng lên cao, oanh kích vào cự quyền trên không trung.
Ầm…
Ầm…
Cự quyền oanh kích, va chạm một chỗ với quyền cương thuần dương và Bàn Nhược Ấn, bộc phát hai tiếng nổ kinh thiên động địa, lực lượng cương khí vô cùng vô tận khuếch tán bốn phương tám hướng, tạo thành tám cơn gió lốc kinh thiên, tán đi bốn phương tám hướng.
Rắc rắc rắc rắc…
Cơn lốc kinh thiên lướt qua, đại địa văng tung tóe, sản sinh mấy vết rách rộng mấy trượng, dài tới hơn mười trượng.
Hai đạo nhân ảnh trong cơn lốc kinh thiên, mạnh mẽ hạ xuống dưới đất, đại địa nguyên bản nứt nẻ lấy điểm hai người rơi xuống làm trung tâm, trong sát na càng thêm nứt nẻ giống như mạng nhện, vết nứt còn đang không ngừng lan tràn.
Cự quyền trên bầu trời tan đi, tám cơn lốc kinh thiên thổi mạnh phương xa, dần dần tiêu tán, trong không khí vẩy ra rất nhiều mảnh vỡ đại địa rơi xuống, không quá lâu sau lại một lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Chỉ thấy một bóng người từ trong hư không chậm rãi xuất hiện.
Người này mặc hắc bào, đầu đội vương miện tử kim, cao chừng chín thước, tóc đen dài, mặt vuông góc cạnh! Khi người này xuất hiện tức thì tỏa ra một cỗ khí phách kịch liệt.
- Đông Long Vương!
Người này vừa hiện thân, chúng tu sĩ long tộc Đông Hải cùng kêu lên, hai chân quỵ xuống, tất cả đều tham bái sát người.
- Tham kiến Đông Long Vương.
Chúng tu sĩ băng long tộc tuy rằng không quỳ xuống, nhưng hai tay ôm quyền, nhất tề khom lưng cúi đầu, cực kỳ cung kính.
Đông Long Vương xua tay, hình như có một cỗ gió mát thổi tới, mọi người chỉ cảm thấy cỗ áp lực trên đỉnh đầu nhất thời tiêu tan.
- Tạ ơn Đông Long Vương!
Chúng tu sĩ long tộc cùng hét lên vang dội, đứng lên. Bất quá trong ánh mắt nhìn Đông Long Vương vẫn kính nể như trước.