Q.1 - Chương 2: Họ Tịch kia, thiên đường có lối anh không đi


Số từ: 8405
Dịch: Lam Nguyệt
Nguồn: NXB Thanh Niên
Tịch Duệ Nam phớt lờ cô, vờ như chẳng nghe thấy gì, nhanh chóng rời đi. Ánh đèn neon di chuyển trên chiếc áo sơ mi màu xanh da trời sạch sẽ của anh, khiến thân hình rắn rỏi, khỏe mạnh của anh hiện lên vô cùng rực rỡ. Nhưng trên khuôn mặt anh tuấn lại là đôi mắt băng giá, lạnh lẽo, không một tia ấm áp.
Ánh mặt trời càng lúc càng nóng.
Hoa tầm xuân đầu hạ đã tàn, sắc xanh của tiết giữa hè bắt đầu xuất hiện, xanh tươi, xanh thẫm, xanh đen, xanh biếc… các loại màu xanh đậm nhạt tràn ngập trong mắt.
Từ mùa xuân tươi tắn sắc hoa, đến mùa hạ xanh tươi sắc trời, sắc lá, sự thay đổi của thời tiết tạo nên một bức tranh rực rỡ.
Bạc Hà không cảm thấy được sự thay đổi rõ ràng của thời tiết, bởi vì cô là thành viên của tộc SOHO1, hằng ngày làm việc ở nhà, vẽ minh họa cho một số tạp chí thời trang, cũng làm bìa sách cho một số nhà xuất bản. Cô thường xuyên ngồi lì trước màn hình máy tính cả ngày trời, tính chất công việc quyết định cuộc sống của cô vể cơ bản đều ở trạng thái
sống trong hang
– trốn ở nhà hoàn toàn, mặc kệ hết xuân hạ hay thu đông.
( 1. SOHO: tức Small office home office, làm việc ở nhà, phần lớn là chỉ những người làm việc tự do.)
Từ khi sang tháng Năm, ánh mặt trời của miền Nam chói mắt ra sao, đều là do An Nhiên nói cho cô biết.

Cậu biết không, mình đi ở trên đường, nóng đến mức đi giầy rồi mà vẫn có thể cảm thấy hơi nóng dưới mặt đất, tóc thì bị phơi đến mức sắp cháy khét rồi. Nóng quá! Nóng quá đi mất! Mình cảm thấy đi thêm vài bước nữa là sẽ bốc cháy mất.

Trong điện thoại, An Nhiên ríu rít, tíu tít như bình thường, ngữ khí đau khổ vô hạn.

Này Bạc Hà, biên tập viên mỹ thuật của bọn mình nói tranh minh họa bản thảo tháng này của cậu còn thiếu một tấm chưa giao đó. Nhắc nhở cậu đừng có kéo dài thời gian giao bản thảo!


Biết rồi, chẳng phải bây giờ mình đang chạy tiến độ sao, cậu nhanh chóng dập điện thoại đi, đó chính là sự hỗ trợ lớn nhất đối với mình đấy.

An Nhiên chán nản dập máy. Nhưng yên tĩnh chưa được đầy hai phút, di động lại lần nữa đổ chuông. Bạc Hà thực sự bị làm ồn đến phát bực, cầm điện thoại, chẳng buồn nhìn xem là ai gọi đã trực tiếp tắt máy. Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, khi không bị làm phiền cô vẽ rất nhập tâm, một buổi chiều cảm hứng dâng trào hoàn thành một bản vẽ, không phải buồn phiền vì không giao được bản thảo nữa rồi.
Sau khi làm việc cả buổi chiều trước máy tính, cô vừa ngẩng đầu, nắng hoàng hôn đã nhuộm khắp thế giới ngoài cửa sổ thành một mảng màu vàng kim. Bụng đã hát vang bài hát
không thành kế1
, đói quá rồi! Lúc Bạc Hà chuẩn bị ra tủ lạnh tìm chút đồ ăn thì bỗng có tiếng chuông cửa.
( 1. Kế vườn không nhà trống.)
Mở cửa ra, bên ngoài, Quý Phong đang cười rạng rỡ.
Bạc Hà, gọi điện thoại em tắt máy, đành tìm đến tận cửa.

Hóa ra cuộc điện thoại vừa rồi là anh ấy gọi, Bạc Hà cười, xin lỗi:
Vừa rồi chạy bản thảo nên tắt máy để tránh bị làm phiền. Anh tìm em có việc gì à?

Quý Phong tỏ vẻ kinh ngạc.
Em quên rồi à? Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười sáu của Quý Vân, con bé đã hẹn em tham gia bữa tiệc sinh nhật của nó rồi mà, hơn nữa hai ngày trước chẳng phải còn gọi điện đến nhắc lại với em rồi à?

Bạc Hà vỗ đầu một cái.
Ôi trời, bận quá suýt chút nữa thì quên mất.

Hôm kia Quý Vân gọi điện thoại cho Bạc Hà để mời cô tham gia bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười sáu của cô bé, còn nhắc đi nhắc lại:
Chị nhất định phải đến tham gia đó! Không được lấy bất cứ lý do gì để không đến, nếu không em sẽ tuyệt giao với chị.

Trước sự ngang bướng, nhõng nhẽo của cô bé, Bạc Hà tủm tỉm cười, gật đầu, đồng ý là cho dù có mưa đao rơi xuống cô cũng sẽ đến đúng giờ. Cô rất thích cô em gái ngây thơ, đáng yêu này, tuy không muốn tham gia bữa tiệc sinh nhật lắm, bởi vì chắc chắn lúc đó, bữa tiệc sẽ là thiên hạ của đám nam sinh, nữ sinh mười mấy tuổi như Quý Vân kia, còn với vị
cao niên
hai mươi tư tuổi như cô, bị kẹp ở trong đó thì chẳng thích hợp chút nào. Nhưng dù không thích hợp đi chăng nữa, cô vẫn phải đi một chuyến, đến một chút gọi là có mặt, ở lại độ nửa tiếng rồi đi, cũng coi như ổn rồi nhỉ?

Biết ngay là em chẳng đáng tin cậy mà, cho nên anh đặc biệt gọi điện đến để nhắc nhở em, vậy mà em còn tắt máy không nghe, anh đành phải tìm đến tận cửa để đón em, chuẩn bị một chút rồi đi nhé.

Bạc Hà nói:
Mời anh xuống dưới nhà đợi em mười phút, cảm ơn!

Bạc Hà dùng mười phút này để tắm rửa và thay một bộ đồ sạch sẽ, sau đó xuống lầu gặp Quý Phong. Anh nhìn chiếc áo phông đen cộc tay rộng thùng thình và chiếc quần bò ngố trên người cô, chẳng biết làm thế nào, chỉ cười, lắc đầu.
Xem ra chiếc váy anh tặng đã bị em tống vào lãnh cung rồi.

Bạc Hà thì cười, gật đầu.
Đúng vậy, trẫm không hề yêu thích vị mỹ nhân mà Quý ái khanh ngươi tiến cống.

Chiếc váy xanh lam xinh đẹp đó bị Bạc Hà cất đi thật kĩ. Nếu chiếc váy có ý thức, chắc là sẽ lặng lẽ than thở, muốn khóc mà chẳng có nước mắt nhỉ?
Bữa tiệc sinh nhật mười sáu tuổi của Quý Vân tổ chức tại một khu nghỉ mát ngoài trời ở ngoại thành. Trên thảm cỏ xanh mướt bày hai bàn đồ ăn tự chọn, khăn trải bàn trắng như tuyết, những món ăn ngon mắt ngập tràn, chủ yếu là bánh ngọt, hoa quả và đồ ăn nguội, đồ uống màu sắc đa dạng đặt đầy ở hai đầu bàn, dưới ánh hoàng hôn màu vàng kim, khung cảnh đẹp đẽ như một bức tranh tĩnh vật. Đồ ăn chín là ở hai khu bếp nướng bên cạnh, khách mời có thể tự nướng thịt ăn, cũng có thể bảo nhân viên phục vụ mặc đồng phục giúp đỡ.
Ngoài ăn ra còn có chỗ chơi.
Bãi cỏ rộng lớn, bằng phẳng như một tấm thảm xanh, phía cuối tấm thảm xanh có một hồ nước. Hồ nước không sâu, nuôi rất nhiều cá, khách khứa có thể xuống hồ bắt cá chơi, trải nghiệm cảm giác thú vị với tự nhiên, đây là chỗ thu hút nhất của khu nghĩ dưỡng. Ngoài ra còn có dịch vụ cung cấp xe đạp đôi, ba, bốn người đạp, để các du khách đạp xe dạp quanh đây.
Quý Vân và bạn học của cô bé buổi chiều vừa tan học đã đến đây, Quý gia thuê một chiếc xe lớn đưa đón. Lúc Bạc Hà và Quý Phong đến, một nhóm học sinh tràn đầy sức sống đang chơi vô cùng vui vẻ.
Đại đa số mọi người đều xuống hồ bắt cá, nước trong hồ bắn tứ tung, tiếng cười đùa rộn rã.
Một vài người đang đạp xe, hai, ba, hoặc bốn người cùng đạp một chiếc xe đạp, động tác đồng nhất, chiếc xe chạy băng băng trên bãi cỏ xanh tươi; có chiếc xe không được phối hợp nhịp nhàng giống như một người say rượu đi xiên xiên vẹo vẹo trên mặt đường, người trên xe hét ầm, người bên cạnh thì cười lớn.
Bạc Hà xuống xe, đứng ở bên cạnh nhìn khung cảnh vô cùng vui vẻ này, đột nhiên cảm thấy mình già thật rồi. Thực ra cũng mới có hai mươi tư tuổi thôi, nhưng so sánh với đám trẻ mười sáu, mười bảy tuổi này, cô bất giác thở dài.
Bạc Hà đang cảm khái vô hạn thì An Nhiên gọi điện đến, bảo cô cùng ra ngoài ăn tối.

Mình có hẹn rồi. Hôm nay sinh nhật Quý Vân, Quý gia tổ chức tiệc ở khu nghỉ dưỡng Lục Đào. Một party lộ thiên mang phong cách Anh, khí phái lắm đó! Mình cảm thấy bản thân quá lạc hậu rồi.

An Nhiên lớn tiếng kêu:
Được đó, có cơ hội ăn ngon lại không gọi cho mình. Bạc đại tiểu thư, bây giờ cậu có dây mơ rễ má với người giàu có rồi, có chỗ ăn ngon, chơi vui như vậy cũng không dắt mình đi cùng để biên tập viên nhỏ bé mình đây được mở rộng tầm mắt!

Bạc Hà vỗ trán.
Đúng rồi, sao mình không nghĩ đến việc gọi cậu đi cùng nhỉ? Cậu không biết đâu, ở đây toàn là học sinh, mình đang rầu lòng vì không hòa hợp được với bọn họ đây. Cậu lập tức đến đây đi, dù gì bây giờ bữa tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, mình đợi cậu đến để cùng nhau lạc hậu.


Thôi bỏ đi, bây giờ mình vẫn đang ở tòa soạn tạp chí, từ đây đến đó xa lắm, đợi mình đến nơi, món hoàng hoa cũng đã nguội rồi, mình vẫn nên đợi Phó Chính nhà mình tan làm rồi cùng nhau đi ăn mì kéo thôi. Cậu từ từ lạc hậu đi nhé, ngày mai mình đến nghe cậu báo cáo về trình độ hủ bại của bữa tiệc.

An Nhiên cúp máy. Bạc Hà cầm điện thoại, tưởng tượng đến bát mì kéo dạt dào tình cảm kia. Đồ ăn có đơn giản, tầm thường hơn nữa, chỉ cần có người yêu cùng chia sẻ thì đều hấp dẫn hơn bất cứ món ăn tinh tế, cầu kỳ nào.
Quý Phong đỗ xe xong chạy đến, hỏi:
Ngẩn ra làm gì? Đi đến cùng chơi với bọn họ đi!

Bạc Hà cười cười lắc đầu, đó là thế giới của những thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, vị
cao niên
hai mươi tư tuổi như cô đây vẫn đừng có trà trộn vào thì hơn. Lấy một cốc sinh tố ở trên bàn, cô vừa uống vừa hỏi:
Vì sao bố anh và mẹ em vẫn chưa đến?


Họ sẽ không đến, bố anh nói đây là nơi của những người trẻ tuổi, không cần người già như ông đến thêm náo nhiệt, Quý gia có người con cả là anh đây toàn quyền thay mặt là được rồi. Nói thực lòng, anh cũng không muốn đến lắm, làm sao có thể chơi chung với đám trẻ con này chứ, nhưng lại không thể không đến, một mặt là Quý Vân nói nếu anh to gan dám không đến nó sẽ đoạn tuyệt quan hệ anh em với anh; mặt khác là bố nói ông ấy sẽ không đến, bất luận thế nào anh cũng phải đến, thay mặt Quý gia tiếp đón đám nhóc này. Chẳng còn cách nào cả, anh đành phải thay bố xuất chinh.

Bạc Hà nghe thấy liền nở nụ cười.
Hóa ra hôm nay anh đến làm bảo mẫu, không tài nào cảm thông được.

Quý Vân phát hiện ra anh trai và chị gái đã đến, vui mừng chạy tới ôm chầm lấy hai người, nhí nhảnh nói:
Nhanh lên, nhanh lên, chúc em sinh nhật vui vẻ đi!

Quý Phong vừa nói
sinh nhật vui vẻ
với em gái vừa móc từ trong túi ra một hộp quà nhỏ nhắn, tặng cho cô. Quý Vân nhận lấy, cười rạng rỡ, hỏi:
Lần này là vòng tay gì đó?

Đồ trang sức Quý Vân thích nhất chính là vòng tay, trên cổ tay nhỏ nhắn thường xuyên đeo một chuỗi vòng tay kêu leng keng. Quý Phong thuận theo sở thích của cô bé, sinh nhật hằng năm đều tặng cô bé một chiếc vòng tay độc nhất vô nhị.

Nhờ bạn bè mang vòng tay bạc làm thủ công từ Nepal về cho, chỉ để đổi lấy một nụ cười đáng giá nghìn vàng của em gái anh.


Anh trai, anh thật tốt!
Quý Vân lại ôm Quý Phong thêm cái nữa.
So với món quà
tâm huyết
của Quý Phong, quà của Bạc Hà khiến chủ nhân có chút hổ thẹn khi đưa ra, nhưng vẫn phải miễn cưỡng tặng.
Này, cho em một bao lì xì, thích gì tự đi mua.

Bạc Hà quên mất sinh nhật của Quý Vân, đâu có chuẩn bị được quà gì chứ? Thế là trước khi ra cửa tìm một phong bao lì xì, nhét vào đó năm trăm tệ để làm quà sinh nhật.
Quý Vân nũng nịu chu miệng lên.
Chị à, quà sinh nhật của chị quê mùa quá!


Chị quê mùa như thế này đó, em hãy thông cảm cho chị đi!


Được thôi, cảm ơn chị!
Quý Vân nhận lấy phong bao.
Vậy bây giờ em đi thay quần áo đây.

Vũ hội sinh nhật tổ chức khi trời tối, những chiếc đèn neon màu sắc rực rỡ đồng loạt bật sáng trên bãi cỏ xanh. Quý Vân thay y phục xong đi ra ngoài, cô bé mặc một chiếc váy bồng bềnh bằng sa tanh trắng như tuyết, một chiếc nơ bướm kết ở trước ngực, ren hoa được đính đầy trên thân váy, mái tóc đen thẳng buông xõa, đội một vòng hoa được kết bằng hoa tươi, trang điểm trông giống một tiểu tiên nữ trong rừng.
Thật là xinh đẹp! Trong lòng Bạc Hà thầm tán thưởng, Quý Phong ở bên cạnh nói:
Chiếc váy này là quà sinh nhật của mẹ tặng con bé, giá của nó bằng cả nửa tháng lương của anh.


Vậy bác Quý tặng em ấy quà gì?
Bạc Hà hoàn toàn chỉ là tiện miệng hỏi.

Bữa tiệc sinh nhật này chính là quà sinh nhật bố tặng con bé. Xa xỉ nhỉ?

Thực sự là rất xa xỉ, Bạc Hà đoán chi phí mà Quý gia chi cho bữa tiệc này chắc là không rẻ, bất giác cảm thán nói:
Trẻ con bây giờ thật là hạnh phúc, đúng là được lớn lên trong thùng mật. Khi em còn nhỏ, được ăn một chiếc bánh ga tô đón sinh nhật đã là niềm vui mừng lớn bằng trời rồi.


Khi anh còn nhỏ cũng giống như em, được ăn bánh ga tô là vui vẻ lắm rồi. Quý Vân thì khác, lúc con bé ra đời, gia cảnh dần dần tốt hơn, cho nên con bé giống như là một công chúa nhỏ, muốn gì có nấy, có lúc anh cũng rất đố kị với con bé.

Bạc Hà nhún vai.
Có gì đáng đố kị chứ, ai cũng có số phận của riêng mình, chẳng cần ngưỡng mộ người khác.

Quý Phong tán đồng nhìn Bạc Hà một cái, anh rất tán thưởng tâm hồn tốt đẹp của cô. Hai người con gái cùng một mẹ sinh ra, hoàn cảnh trưởng thành lại trái ngược nhau, những người khác sớm đã oán trời, đổ lỗi cho người, cô lại không như thế, cô bình tĩnh, hòa nhã, số mệnh cho cô bao nhiêu thì cô nhận bấy nhiêu.
Vũ hội có thể chính thức bắt đầu rồi, nhưng Quý Vân nói còn phải đợi một lát.
Còn mấy giáo viên trong trường vẫn chưa đến.

Bạc Hà hơi kinh ngạc.
Em còn mời cả giáo viên à?


Đương nhiên ạ, chị biết là em vẫn luôn mê các thầy giáo trong trường nhất mà. Đặc biệt là mấy thầy giáo thực tập trẻ tuổi học kỳ này mới đến, oa, trong đó có một người giống như thần biển Poseidon trong thần thoại Hy Lạp, đẹp trai chết đi được.

Quý Phong chen vào một câu:
Vì sao thầy giáo của bọn em không cùng ngồi xe với bọn em đến luôn chứ?


Buổi chiều hôm nay giáo viên trong trường mở cuộc họp, chi nên họ chỉ có thể đến muộn một chút. Em đã bảo xe quay về đón họ, lúc này chắc cũng sắp đến rồi đó…
Đang nói, Quý Vân đột nhiên nâng một ngón tay lên chỉ.
Đến rồi, đến rồi, xe đã đến rồi.

Một chiếc xe khách chất lượng cao chầm chậm đến gần và dừng lại, cửa xe vừa mở, mấy thanh niên lần lượt bước xuống. Người cuối cùng xuống xe mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời.
Chiếc áo sơ mi màu xanh da trời kia giống như tuyết sáng đao lạnh đâm vào đồng tử của Bạc Hà.
Quý Phong thân làm đại diện phụ huynh, nhiệt tình đi lên phía trước nghênh đón các giáo viên mà em gái mình mời đến tham gia bữa tiệc sinh nhật. Quý Vân lần lượt giới thiệu từng người với anh, những giáo viên thực tập trẻ tuổi này đều là dùng sự nhiệt tình giống nhau để đáp lại anh, nhưng lúc giới thiệu đến người thanh niên mặc áo sơ mi màu xanh da trời, anh ta chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái.

Chào anh.

Quý Phong nhìn thấy anh ta liền sững lại, anh nhận ra khuôn mặt này, khuôn mặt tỏa sáng giống như một vì sao trên bầu trời. Anh ta chắc cũng nhận ra anh rồi, bề ngoài tỏ vẻ thản nhiên nhưng đôi mắt sâu thẳm ẩn giấu sự thảng thốt thoáng qua.

Anh trai, đây là thầy giáo Tịch.

Định thần lại, Quý Phong mỉm cười, bắt tay với anh ta.
Chào anh, thầy giáo Tịch.

Sau khi bắt tay, trong lúc vô thức, Quý Phong quay đầu nhìn Bạc Hà đang đứng cách đó không xa. Vô cùng nhạy bén, Tịch Duệ Nam cũng nhìn theo anh, lúc trông thấy Bạc Hà, anh ta không quá kinh ngạc, rõ ràng sau khi nhìn thấy Quý Phong, anh ta đã chuẩn bị tâm lý sẽ thấy cô. Biểu cảm của cô rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt đột nhiên lạnh lùng như đóng băng.
Bạc Hà nửa cười nửa không đi đến.
Vân Vân, mấy vị này chính là giáo viên em mời đến à?

Quý Vân lại giới thiệu chị gái mình cho mấy giáo viên, những người khác không nói làm gì, chỉ có Tịch Duệ Nam nghe thấy tên
Bạc Hà
liền nhướng mày, vẻ vô cùng bất ngờ.
Anh ta biết gia đình Bạc Hà trước đây chỉ có hai bố con, từ lúc nào lại xuất hiện một đôi anh trai em gái như thế này? Nhưng anh ta vẫn im lặng.
Sau khi giới thiệu anh trai, chị gái, Quý Vân dẫn các giáo viên đến bên bàn ăn trước. Tịch Duệ Nam vẫn đi sau cùng, Bạc Hà đi bên trái anh ta, hạ giọng nhỏ đến mức chỉ để một mình anh ta nghe thấy:
Họ Tịch kia, thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh lại xông vào. Khà, khà, khà.

Giẫm hỏng giầy sắt tìm chẳng thấy, lúc có được lại không tốn chút sức lực nào. Bạc Hà thật sự không ngờ, Tịch Duệ Nam hóa ra đang lẩn trong trường học của Quý Vân. Anh ta lại còn làm giáo viên, đây thực sự là chuyện đáng cười nhất của năm.
Tịch Duệ Nam không thèm đếm xỉa đến cô, vờ như chẳng nghe thấy gì bước nhanh rời đi. Ánh đèn neon rực rỡ chiếu lên chiếc áo sơ mi màu xanh da trời sạch sẽ của anh ta, khiến thân hình cao ráo của anh ta trở nên lấp lánh. Nhưng trên khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt lại băng giá, lạnh lẽo, không một tia ấm áp.
Không ai phát giác ra con sóng ngầm cuộn trào giữa hai người họ, ngoại trừ Quý Phong ngẫu nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn mang theo sự phỏng đoán.
Tịch Duệ Nam đi đến bên bàn ăn, cầm chai nước khoáng uống hai ngụm. Quý Vân nhiệt tình đưa cho anh ta một đĩa thịt nướng, anh ta cầm lấy, cảm ơn nhưng cũng chẳng động đến.
Tịch Duệ Nam rất hối hận vì đã đến tham gia bữa tiệc sinh nhật này, vốn dĩ anh ta cũng không muốn đến nhưng Quý Vân mời hết lần này đến lần khác, thêm vào đó mấy đồng nghiệp cứ một mực kéo anh ta tham gia, chẳng biết làm thế nào, đành phải cùng đi một chuyến. Không ngờ chị gái của Quý Vân là Bạc Hà, vì sao bọn họ lại là chị em?

Thầy giáo Tịch, vì sao thầy không ăn ạ? Có phải thầy không thích ăn những thứ đồ nướng này không? Thầy muốn ăn gì, em bảo người làm cho thầy.

Quý Vân rõ ràng đối xử với anh chu đáo, nhiệt tình hơn những giáo viên khác, Bạc Hà ở gần đó nhìn thấy, đột nhiên có một chút cảnh giác.

Không cần đâu, bây giờ tôi không đói, để lát nữa ăn sau đi. Quý Vân, bọn Hạ Lôi đang gọi em đó, em qua xem sao đi.

Quý Vân nhanh nhẹn cất bước rời đi, Bạc Hà nhân cơ hội lập tức tiến tới trước mặt Tịch Duệ Nam, vẻ mặt trịnh trọng, cảnh cáo anh ta:
Họ Tịch kia, nếu anh không muốn gặp phải phiền phức thì hãy tránh xa em gái tôi một chút. Nếu không thì…

Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, cuối cùng cũng đáp lại, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng:
Nếu không thì làm sao?

Cô hít sâu một hơi, ngữ khí hung hăng:
Nếu không thì nợ cũ, nợ mới tôi sẽ tính cả thể. Anh ăn không nổi thì chuồn đi. Có tin là tôi sẽ gọi người đến đánh gãy một chân anh không?

Anh ta trầm mặc một hồi.
Bạc Hà, cô còn tàn nhẫn hơn trước đây.

Vứt lại câu nói này, anh ta liền quay người rời đi. Sau khi đến chưa được mười phút, không chào tạm biệt ai, lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc sinh nhật vô cùng náo nhiệt, bóng dáng cô độc mất tích trong màn đêm đen như mực.
Tịch Duệ Nam không từ mà biệt, Quý Vân nhanh chóng phát hiện ra, trên gương mặt hiện đầy vẻ thất vọng. Cô bé lập tức thúc giục anh trai Quý Phong lái xe đuổi theo, mời thầy giáo Tịch quay lại.
Lúc Quý Phong cầm chìa khóa xe đi ngang qua Bạc Hà, cô khẽ giọng nói với anh:
Anh giả vờ làm vậy là được rồi, đừng đuổi theo anh ta thật. Nói thật cho anh biết, anh ta là do em đuổi đi đó.

Quý Phong không hề kinh ngạc, anh chỉ hiếu kỳ nhìn cô.
Vì sao vậy? Trước đây em quen biết anh ta à?

Bạc Hà không trả lời, chỉ dặn dò:
Đừng để Quý Vân biết em quen anh ta.

Nhận ra cô không muốn nói nhiều, Quý Phong cười cười rời đi. Một lát sau anh quay trở lại, tỏ vẻ có lỗi, nói với em gái là anh không đuổi kịp người ta.
Sự thất vọng trên mặt Quý Vân càng rõ ràng khiến Bạc Hà càng thêm cảnh giác. Cô nghĩ chắc cô phải làm gì đó, không thể để Tịch Duệ Nam tiếp tục ở lại ngôi trường này.
Tịch Duệ Nam thực ra là giáo viên thực tập của trường Quý Vân học. Buổi trưa hôm sau, An Nhiên hẹn Bạc Hà ra ngoài ăn cơm, lúc biết được tin tức này từ Bạc Hà, An Nhiên cũng vô cùng bất ngờ.
Trùng hợp như vậy sao? Cậu đi khắp nơi tìm cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại làm giáo viên ở trường mà em gái cậu đang học.


Năm đó anh ta là tên chơi bời lêu lổng, dựa vào gia đình có tiền mới không bị nhốt vào trại quản giáo, bây giờ lại còn làm kỹ sư tâm hồn, cậu nói xem có phải là chuyện đáng cười nhất trong thiên hạ không?

An Nhiên không đồng ý với lời của cô:
Bạc Hà, cậu đừng có nói như thế chứ! Lúc Tịch Duệ Nam học cấp ba tuy có phạm lỗi lầm, nhưng lãng tử quay đầu vàng không đổi, cậu cũng phải cho người ta một cơ hội làm lại chứ!

Bạc Hà lạnh lùng càu nhàu.
Mình thiên về khuynh hướng đánh gãy một chân anh ta trước, sau đó sẽ cho anh ta cơ hội.

An Nhiên nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói:
Nghe nói Quách Ích bây giờ sống cũng rất tốt, quán đặc sản của cậu ta ở Thanh Châu đã mở chi nhánh rồi phải không?


Nhưng nếu không phải do Tịch Duệ Nam, có lẽ cậu ta không chỉ là ông chủ của một quán đặc sản, cậu ta có thể đã là Lưu Bang thứ hai cũng chưa biết chừng.

An Nhiên cười.
Chuyện chẳng ai có thể nói chắc chắn cả, được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa. Cho mình biết Tịch Duệ Nam dạy ở trường nào, mình mà rảnh phải đi thăm cậu ấy mới được. Nếu biết cậu ấy đến, hôm qua mình đã không ngại vất vả đi một chuyến.


Cậu muốn đi gặp anh ta?


Đúng vậy, bạn học cũ chín năm chưa gặp, lại là người thời thiếu nữ mình từng yêu thầm, còn là… đối tượng mình đã trao nụ hôn đầu nữa. Bạc Hà, cậu nói xem mình sao lại không muốn đi gặp cậu ấy một chút chứ?
Biểu cảm trên mặt An Nhiên bỗng trở nên vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng hơi mơ màng, giữa hai hàng lông mày hiện lên chút hoài niệm nhàn nhạt.
Trong lòng Bạc Hà đột nhiên giống như bị đâm một nhát đau nhói, đầu mày nhíu lại, ngữ khí không vui:
Mình thật sự phục cậu rồi, trước đây anh ta gần như chưa từng có sắc mặt tốt với cậu, vậy mà bây giờ cậu nói về anh ta lại tình cảm dạt dào như thế. Mình thấy cậu đừng đi gặp anh ta thì hơn, để tránh phạm sai lầm, mình cũng chẳng muốn để Phó Chính nhà cậu chạy đến bắt mình chịu trách nhiệm.


Yên tâm đi, mình sẽ không phạm sai lầm đâu. Mình đã hai mươi tư tuổi rồi, không còn là cô nữ sinh mười lăm tuổi của năm đó nữa. Mình muốn gặp Tịch Duệ Nam không có ý gì khác, chỉ là muốn gặp mặt một lần. So với nói muốn gặp mặt cậu ấy, không bằng nói là muốn hâm nóng một chút giấc mộng thời thiếu nữ của mình.

Cuối cùng Bạc Hà không bắt bẻ được An Nhiên.
Được rồi, buổi chiều mình sẽ đến trường gây phiền phức cho anh ta, cậu có thể nhân tiện đi cùng với mình.

An Nhiên thuận miệng nói:
Buổi chiều không được, buổi chiều tổng biên tập của bọn mình triệu tập toàn thể biên tập viên ở lại mở cuộc họp…
Lời còn chưa nói xong, cô đột nhiên giật mình.
Cái gì? Bạc Hà, cậu thật sự muốn gây phiền phức cho cậu ấy à?


Mình đã nói rồi, nếu như anh ta may mắn thì đừng để mình gặp lại lần nữa.

An Nhiên hạ giọng khuyên can:
Bạc Hà, chuyện cũng đã trôi qua lâu rồi…

Bạc Hà bỏ ngoài tai, quay đầu gọi nhân viên phục vụ:
Thanh toán.

An Nhiên biết rõ có nói nữa cũng uổng công, chỉ thở dài thườn thượt.
Sau khi chia tay với An Nhiên, Bạc Hà đi thẳng đến trường học của Quý Vân.
Một giờ ba mươi phút chiều là thời điểm nắng nóng gay gắt nhất trong ngày, ánh mặt trời nóng rừng rực khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Vườn trường rộng rãi gần như không một bóng người.
Bạc Hà cố tình chọn lúc này để đến, nhân lúc buổi trưa Quý Vân về nhà ăn cơm. Đi đi lại lại hơn nửa vòng trong trường, đến mức mồ hôi túa ra như tắm, cuối cùng cũng hỏi thăm được ký túc xá của Tịch Duệ Nam nằm ở một góc khuất nhất trong vườn trường, phòng ở tầng bảy, tầng cao nhất của tòa ký túc xá cho giáo viên trông có vẻ được xây từ rất lâu rồi.
Cô leo cầu thang bộ mệt đến mức thở phì phò. Mỗi tầng có một phòng nước và nhà vệ sinh, có lẽ là cả tầng dùng chung. Ở lối đi phơi đồng phục của đầu bếp, bảo vệ, nhân viên dọn vệ sinh, xem ra sống trong tòa ký túc xá kiểu cũ này chắc là những nhân viên thuộc tầng lớp thấp nhất của trường, giáo viên thực tập vừa mới vào trường cũng bị phân đến chỗ này.
Càng đi lên trên thì càng nóng, bởi vì uy lực vô biên của ánh mặt trời chói chang được phát huy đến mức độ lớn nhất. Leo đến tầng bảy, Bạc Hà cảm thấy mình giống như đang đi vào lồng hấp.
Trong phòng nước ở góc rẽ truyền ra tiếng nước chảy róc rách, âm thanh duy nhất ấy vang lên trên hành lang yên tĩnh lúc nghỉ trưa khiến Bạc Hà vô thức quay đầu nhìn lại, một chiếc áo sơ mi màu xanh đập ngay vào mắt.
Là Tịch Duệ Nam, anh ta đang cúi xuống một ống nước mở lớn hết cỡ. Những giọt nước bắn tứ tung, phần vai áo sơ mi của anh ta cũng đã bị ướt một mảng lớn.
Bước chân của Bạc Hà dừng lại.
Trong nháy mắt, thời gian dường như quay trở về chín năm trước.
Thanh Châu nhất trung những ngày đó, ánh mặt trời rực rỡ giống như lửa, cậu thiếu niên Tịch Duệ Nam thường mở vòi nước ở cuối hành lang để xả nước vào đầu.
Bởi vì anh ta rất sợ nóng, ngày hè mới vận động một chút là mồ hôi đã vã ra như tắm, mỗi lần rời khỏi sân vận động thường xả nước lạnh xuống đầu cho mát mẻ, sau đó mang cái đầu ướt rượt chạy lên lớp. Mái tóc ngắn cứ khẽ lắc một cái, làm bắn ra vô số hạt nước trong suốt.
Nhiều năm như vậy rồi, thói quen này của anh ta xem ra vẫn không thay đổi.
Bạc Hà lặng lẽ đứng ở đầu hành lang nhìn thân hình trong chiếc áo màu xanh đang quay lưng lại với cô. Nhưng Tịch Duệ Nam dường như đã phát hiện ra, đột nhiên đứng thẳng người, vừa dùng tay lau những giọt nước trên mặt, vừa quay đầu nhìn lại, lúc nhìn vào mắt Bạc Hà, biểu cảm của anh ta cứng đờ.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính của phòng nước, màu vàng kim sáng lấp lánh trên mặt đất. Dường như bị chói mắt, Tịch Duệ Nam nhắm mắt lại, sau đó quay đi, lặng lẽ vặn vòi nước đang chảy ào ào.
Tiếng nước chảy vừa dừng, hành lang trở nên vô cùng yên tĩnh.
Hồi lâu sau, Bạc Hà bước đến phá tan sự yên tĩnh này, vẻ mặt cười mà như không:
Ấy, tôi còn nhớ nhà anh có rất nhiều tiền cơ mà, sao bây giờ lại chen chúc sống trong ký túc xá cũ kĩ này với đầu bếp, bảo vệ và nhân viên vệ sinh vậy? Không phải nhà anh đã sa sút rồi chứ?

Tịch Duệ Nam quay lưng về phía cô, trầm mặc hồi lâu, lạnh lùng nói:
Tôi có sa sút hay không, hình như chẳng liên quan gì đến cô nhỉ?


Sao lại không liên quan chứ? Họ Tịch kia, trước đây lúc gia đình anh có tiền, tôi chẳng làm gì được anh, bây giờ nếu anh sa sút rồi, thì đúng là lúc để tôi trút giận.


Cô muốn như thế nào?

Bạc Hà nói thẳng:
Tịch Duệ Nam, tôi không muốn anh ở lại trường này nữa. Cho anh hai sự lựa chọn, một là anh tự xin thôi việc, hai là tôi đi tìm hiệu trưởng nói chuyện về các
thành tựu to lớn
của anh trước đây, để ông ta đuổi việc anh?

Bóng lưng của Tịch Duệ Nam rõ ràng cứng đờ. Rất lâu, rất lâu, anh ta chẳng buồn quay lại, hỏi:
Vì sao phải ép tôi thôi việc?


Chẳng vì sao cả, nhìn thấy anh sa sút rồi nên muốn giẫm thêm cho anh một cái nữa.

Anh ta đột nhiên vặn mở vòi nước, tiếng nước chảy rào rào, giọng nói của anh ta cũng nhanh và gấp giống như vậy, toát ra sự phẫn nộ đang cố gắng kìm chế:
Tôi biết cô vì Quý Vân, có phải cô sợ tôi sẽ làm gì cô bé không?


Đúng, tôi chính là sợ anh sẽ làm gì con bé, ai bảo anh có tiền án tiền sự chứ!

Tịch Duệ Nam đột nhiên quay người, khuôn mặt ướt sũng nước nhưng trong mắt lại là lửa cháy rừng rực.
Biết tôi có tiền án tiền sự, cô còn dám một mình đến tìm tôi, không sợ tôi hiếp trước giết sau sao?

Câu nói cuối cùng kia hạ lưu lại đầy khiêu khích, khiến Bạc Hà tức đến mức mặt trắng bệch.
Họ Tịch kia, có bản lĩnh thì anh đến đây thử xem, đừng cho rằng tôi vẫn dễ bị bắt nạt như trước kia. Tôi đã vất vả học thuật phòng thân của con gái, có tin là tôi có thể phế anh không?

Lời lẽ giao chiến kịch liệt khiến trong phòng nước tràn ngập khói thuốc súng vô hình, tiếng nước chảy ào ào giống như tiếng trống trận gấp gáp. Bạc Hà và Tịch Duệ Nam đối đầu, hai ánh mắt sắc nhọn giống như đao kiếm đang cọ sát vào nhau, dường như có thể làm tóe ra tia lửa bắn tung tóe khắp không trung.
Hồi lâu sau Tịch Duệ Nam mới trưng ra dáng vẻ khinh thường, quay đầu bỏ đi.
Yên tâm, bộ dạng nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ giống như cô, tôi chẳng có chút hứng thú nào cả.

Bạc Hà nghiến răng nghiến lợi.
Tôi hỏi anh lần cuối cùng, anh tự biết điều rời đi, hay là…


Tôi đi.
Anh ta lạnh lùng cắt ngang lời cô.
Coi như tôi sợ cô rồi, tôi sẽ lập tức viết đơn thôi việc rồi rời đi, như thế cô hài lòng rồi chứ?

Bạc Hà đội cái nắng chói chang đi chuyến này có thể nói là không hề uổng công, dễ dàng đạt được mục đích – đuổi được Tịch Duệ Nam đi. Nhưng cô vẫn cảm thấy chưa xả hết bực bội, bởi vì câu nói
hiếp trước giết sau
cực kỳ hạ lưu của anh ta.
Tên này thực sự là ngày càng lưu manh, nhưng điều này cũng rất bình thường. Khi gia đình anh ta dùng tiền để dẹp yên những việc khốn nạn mà anh ta đã làm hết lần này đến lần khác, thì cô đã biết trước sự chiều chuộng như vậy sẽ chỉ dung túng cho sự biến chất của anh ta, quả nhiên không ngoài dự liệu. Bạc Hà cảm thấy việc đuổi anh ta đi thực sự là hành động sáng suốt, nếu không để loại người bề ngoài như vàng ngọc bên trong thì thối nát này làm giáo viên, không biết sẽ gây bao nhiêu tai họa cho các nữ sinh ngây thơ, trong sáng đây.
An Nhiên đang họp, tranh thủ thời gian rảnh rỗi gửi tin nhắn cho Bạc Hà:
Bạc Hà, cậu muốn gây rắc rối cho Tịch Duệ Nam thì cũng đừng gây chuyện quá ghê gớm nhé! Tốt xấu gì bây giờ cậu ấy cũng là một thầy giáo, ít nhiều cũng phải giữ chút thể diện cho người ta đó.

Bạc Hà đùng đùng gửi trả lại cô một tin nhắn:
Gã này là một tên lưu manh thối tha, cậu còn muốn giữ thể diện cho hắn? Mình chỉ muốn thay mặt vũ trụ hủy diệt hắn thôi.


Cậu đừng có kích động như vậy chứ! Mình thay cậu ấy cầu xin, cậu nể mặt mình tha cho cậu ấy một lần có được không?

An Nhiên vẫn rất quan tâm đến Tịch Duệ Nam, giống thời cấp ba lúc nào cũng bảo vệ anh ta như vậy. Bạc Hà nhìn thấy tin nhắn đó liền lắc đầu, không trả lời cô ấy nữa.
Buổi trưa hôm sau, An Nhiên mới biết Bạc Hà gây phiền phức cho Tịch Duệ Nam như thế nào. Cô xin tan làm trước, lúc chạy đến trường học kia thăm hỏi cố nhân thì lại nhận được tin rằng buổi chiều hôm trước anh đã thôi việc, rời đi rồi.
Cô thấy rất khó tin.
Vì sao nói thôi việc là người đã lập tức rời đi?


Cậu ấy vốn dĩ là giáo viên thực tập, vẫn chưa chính thức ký hợp đồng tuyển dụng, thủ tục nhận việc đơn giản, thủ tục thôi việc cũng đơn giản, nộp đơn xin thôi việc, bàn giao lại công việc là có thể rời đi. Nhưng mà…
Người giáo viên trung niên mà An Nhiên hỏi thăm dường như biết khá rõ về Tịch Duệ Nam, nói với vẻ tiếc nuối:
Cậu ấy thực sự là đi nhanh quá, hôm qua vội vàng làm thủ tục. Vốn dĩ phía trường học rất hài lòng về cậu ấy, bằng cử nhân chính quy chuyên ngành Tin học, chứng chỉ Anh văn cấp sáu, lại có chứng nhận nghiệp vụ sư phạm, thuộc dạng nhân tài, vừa có thể dạy Tin học vừa có thể dạy tiếng Anh…

An Nhiên không có tâm tư nghe ông ta nói những điều này, liền cắt ngang:
Vậy thầy có biết cậu ấy đi đâu không?


Điều này thì tôi không biết, cậu ấy không nói.

An Nhiên đến chậm một bước, đã thành công cốc, lúc gọi điện thoại cho Bạc Hà thì giọng đầy oán trách:
Là cậu đuổi cậu ấy đi phải không? Cậu thật sự làm được à, phá hoại bát cơm manh áo của người khác cũng giống như giết cha mẹ của người ta, cậu có biết không?

Tịch Duệ Nam đi nhanh như vậy, Bạc Hà cũng thấy hơi bất ngờ. Sững sờ hồi lâu, cô mới định thần, trả lời An Nhiên:
Mình thừa nhận mình phá hoại bát cơm manh áo của anh ta, nhưng mình thật sự không chịu được khi loại người như anh ta làm giáo viên, cho nên mình nhất định phải đuổi anh ta đi.


Nhưng cậu ấy cứ đi như vậy, mình còn chưa kịp gặp cậu ấy nữa.


An Nhiên, không gặp không phải là tổn thất, mình gặp anh ta, suýt chút nữa thì bị anh ta làm cho tức chết rồi. Đừng có nhìn vẻ bề ngoài trông giống con người, cái miệng của anh ta có thể nói những lời hạ lưu đó.
Bạc Hà nhớ lại câu nói kia mà nghiến răng nghiến lợi.

Làm sao có thể chứ?


Mình lừa cậu làm gì? Tin mình đi, con người này không đáng để nhìn đâu. Đừng nghĩ đến anh ta nữa, nên quan tâm đến Phó Chính nhà cậu thêm một chút đi, vừa rồi mình nhìn thấy anh ấy đang tuần tra trên đường Nam Đại đó, phơi dưới trời nắng đến mức mồ hôi đầm đìa, đồng phục cũng ướt đẫm. Cậu có thời gian rảnh đi tìm Tịch Duệ Nam, chẳng thà đến đưa chai nước khoáng mát lạnh cho anh ấy còn hơn. Phải trân trọng người trước mắt đó!

Những lời này của Bạc Hà rất có tác dụng, lập tức đánh lạc hướng được suy nghĩ của An Nhiên:
Vì sao anh ấy lại bị điều đến tuần tra ở đường Nam Đại? Con đường đó ít cây xanh nhất, đi một vòng ở đó thực sự là có thể đem người sống phơi thành người chết. Được, giờ mình sẽ đi mua nước rồi đến thăm anh ấy.

Bạc Hà đã gặp Phó Chính ở trước cửa siêu thị Gia Lạc Phúc trên đường Nam Đại.
Tủ lạnh trong nhà đã trống không, cô đến siêu thị Gia Lạc Phúc mua các loại đồ ăn nhanh, ăn liền như mì ăn liền, giăm bông, thịt bò hầm… Lúc cô xách túi lớn túi nhỏ từ trong siêu thị đi ra thì nhìn thấy Phó Chính, anh đang cùng một đồng nghiệp đi tuần tra. Dưới ánh mặt trời oi ả, hai cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục là thẳng tắp không một nếp nhăn, cả người toát ra vẻ anh tuấn, uy nghiêm, ánh mắt nhạy bén quan sát xung quanh. Bởi vì đang làm nhiệm vụ, anh nhìn thấy cô chỉ mỉm cười, gật đầu.
Đây là lần đầu tiên Bạc Hà trông thấy Phó Chính khi làm việc, cô cảm thấy anh chàng cảnh sát này rất nghiêm túc, tận tụy với công việc. An Nhiên tìm được anh ấy coi như là có chỗ gửi gắm cả đời rồi. Nếu còn nhớ nhung đến Tịch Duệ Nam giả dối, trống rỗng kia thì thực sự là một kẻ đại, đại, đại ngốc nghếch.
Đã qua giờ ăn trưa, Bạc Hà đói đến mức bụng kêu lên ùng ục, lập tức vào bếp nấu bát mì gói, đập một quả trứng gà, cắt một miếng giăm bông, lại thả thêm mấy cọng rau xanh, một bữa cơm trưa thế là xong. Vừa ăn xong bát mì, Quý Phong gọi điện cho cô:
Buổi trưa hôm nay Quý Vân tan học về nhà, mặt mày buồn bã không vui, nói là thầy giáo Tịch của bọn nó đột nhiên thôi việc, không phải là bị em đuổi đi chứ?

Bạc Hà cũng không giấu anh:
Không sai, là em đuổi đi đó, Quý Vân không vui sao?


Ừ, đến cơm trưa cũng không ăn, nói là không có khẩu vị, con bé có vẻ rất buồn vì chuyện thầy giáo Tịch rời đi.


Không sao đâu, có buồn bã hơn nữa thì cúng sẽ qua thôi.


Em làm gì mà hết lần này đến lần khác đuổi thầy giáo Tịch đi thế, em có thù hay là có oán với anh ta vậy?


Quý Phong, sự việc cụ thể em sẽ không nói với anh đâu, em chỉ nói cho anh biết anh ta chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, cho nên em tuyệt đối không để Quý Vân tiếp tục tiếp xúc với anh ta.

Quý Phong biết ý không hỏi thêm nữa, chuyển chủ đề:
Thứ Bảy tuần này đến nhà ăn cơm tối nhé. Mẹ nói đã lâu em chưa đến rồi, đến thăm bà một chút, nhân tiện nói chuyện với Quý Vân. Việc con bé buồn bã không vui em phải chịu trách nhiệm đó, điều này do em gây ra mà.

Bạc Hà ngẫm nghĩ.
Được, hôm đó em sẽ đến.


Vậy anh đến đón em.


Không cần phiền phức như vậy đâu, em bắt xe đến là được rồi.

Nhiệt độ của ngày thứ Bảy là cao nhất từ khi vào hạ, lên đến ba mươi sáu, ba mươi bảy độ, cho đến khi mặt trời xuống núi, vẫn còn cảm giác khô nóng rất khó chịu. Bạc Hà vừa từ trong phòng điều hòa ra ngoài, khí nóng lập tức bủa vây lấy cô, cả người vã mồ hôi. Đến lúc đi tới trạm xe buýt cách đó không xa thì mồ hôi đã túa ra như tắm.
May mà tuyến xe buýt số 56 cô đợi chẳng mấy chốc đã đến bến, từ khi vào hạ, xe buýt của thành phố này có mở điều hòa, vé xe cũng tăng thêm một tệ.
Lên xe có điều hòa liền cảm thấy mát mẻ hơn nhiều, chỉ là trên xe nhiều người quá, gần như không còn cả chỗ đặt chân. Bạc Hà cố gắng xuyên qua nhóm người đi về phía sau, theo như kinh nghiệm đi xe buýt của cô, trên xe có chen chúc, chật chội hơn nữa thì phía sau xe vẫn sẽ tương đối rộng rãi. Quả nhiên, phía sau khoang xe rộng rãi hơn rất nhiều, nhưng cô vừa đi đến liền khựng lại, bởi vì cô nhìn thấy ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên phía bên phải khoang xe, vị trí cạnh cửa sổ, Tịch Duệ Nam đang ngồi đó. Đầu anh ta nghiêng dựa vào cửa kính xe, hai mắt nhắm lại giống như là đang ngủ say.
Sau khi anh ta thôi việc rời khỏi trường đã đi đâu? Bây giờ anh ta sẽ đến chỗ nào? Vì sao lại ngủ trên xe bus? Bạc Hà không hề muốn quan tâm đến con người này, cố ý quay đi không nhìn anh ta, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Lúc Bạc Hà xuống xe, Tịch Duệ Nam vẫn ngủ say. Xe đi xe dừng, người lên người xuống, thêm vào đó là âm thanh từ chiếc ti vi trên xe và tiếng loa phát thanh nhắc nhở trạm đến, dù ầm ĩ nhưng vẫn chẳng hề ảnh hưởng đến anh ta, anh ta thản nhiên ngủ như đang ở trong phòng của mình.
Trong sự ồn ào như thế này, anh ta vẫn có thể ngủ say như vậy ư? Rốt cuộc là đi đâu, anh ta không sợ xuống nhầm bến sao? Bạc Hà cảm thấy không thể hiểu nổi, sau khi xuống xe còn vô thức quay đầu nhìn một cái. Bên ngoài cửa kính xe có một lớp bụi đất mờ, một bên mặt của anh ta thấp thoáng ẩn phía sau lớp bụi mờ mờ ấy. Chỉ chớp mắt, chiếc xe bus đã rời khỏi bến, phóng đi xa.
Bữa tối của Quý gia khá thịnh soạn, đối với người một ngày ba bữa thường ăn mì tôm như Bạc Hà thì mọi thứ đều là cao lương mỹ vị. Quý Trạch Đồng, bố của Quý Phong, Quý Vân cũng ở nhà, ông rất nhiệt tình với Bạc Hà – người không thường xuyên đến nhà ăn cơm, liên tục gắp thức ăn cho cô.
Quý Trạch Đồng vốn là một người làm vườn bình thường, sau này bao một nông trường chuyên trồng cây cảnh và hoa tươi, kinh doanh hoa và cây cảnh. Bởi vấn đề xanh hóa môi trường ngày càng được coi trọng, việc làm ăn của ông ngày càng tốt lên, quy mô của nông trường cũng ngày càng lớn. bây giờ không chỉ trồng cây cảnh mà còn trồng cả cây ăn quả giống như
hoa quả sơn
vậy. Quý Phong từ nhỏ nhìn thấy bố tỉa hoa trồng cây, lớn lên kế nghiệp cha, cũng theo ngành thực vật học, sau khi lấy được học vị thạc sĩ thì giúp bố quản lý và nghiên cứu phát triển hoạt động của công ty.
Quý Trạch Đồng là một người rất hòa nhã, tiếp xúc với hoa cỏ, cây cối trong thời gian dài, tướng mạo của ông rất điềm tĩnh, hòa ái. Bạc Hà không ghét ông nhưng cũng không thể nói là thích, cô có thái độ khách sáo và lịch sự đối với người bố dượng này.
Sau bữa tối, cô đến phòng Quý Vân để nói chuyện, muốn thử thăm dò suy nghĩ của cô bé. Quý Vân ngập ngừng thừa nhận có thiện cảm đối với thầy giáo Tịch trẻ tuổi, anh tuấn, vì thế việc thầy đột nhiên chẳng nói tiếng nào đã bỏ đi khiến cô bé cảm thấy rất thất vọng và buồn bã.
Bạc Hà thấy may mắn vì cô đã kịp thời đuổi Tịch Duệ Nam đi, nếu như tiếp tục để anh ta ở lại trường học, thiện cảm của Quý Vân nhất định sẽ sâu đậm hơn theo thời gian. Cô không hy vọng em gái sẽ giống mình năm đó, ngốc nghếch đã thích…
Đột ngột rùng mình, Bạc Hà không nghĩ tiếp nữa. Trên thực tế, bao nhiêu năm qua, cô vẫn luôn hổ thẹn khi thừa nhận bản thân mình năm đó từng thích Tịch Duệ Nam một người chỉ có vẻ bề ngoài, vốn không đáng được thích như thế. May mà không có ai biết bí mật từ thời niên thiếu của cô, cho dù là bạn thân An Nhiên cũng không biết rõ sự việc.
Bạc Hà an ủi Quý Vân cả nửa ngày mới rời khỏi phòng của cô bé. Quý Phong đợi ở phòng khách, nhìn thấy cô liền nhướn mày lên cười.
Thế nào rồi?

Cô biết ý nghĩa câu hỏi này của anh.
Cứ từ từ đi, con bé nhất thời vẫn còn chút tiếc nuối, sau một thời gian nữa sẽ dần quên con người này thôi.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chàng Trai Năm Ấy.