Chương 122: Là cô đưa cô ấy đến?


Biết Cố Niệm ở phòng bệnh này, anh liền vội vã dẫn người chạy đến. Kết quả, anh lại nhìn thấy hình ảnh khiến cho mắt anh như muốn nứt ra. Những người đó lại dám kéo Cố Niệm như kéo rác rưởi ra ngoài.

Sở Chiêu Dương không chút nghĩ ngợi, trực tiếp xông tới đạp bay tên đó. Bây giờ được ôm Cố Niệm trong lòng, anh cảm giác giống như châu báu mất mà tìm được vậy, nâng niu trong tay.

Anh cúi đầu, chăm chú nhìn Cố Niệm, từ từ ghé vào tai cô nhẹ giọng nói:
Cố Niệm, Niệm Niệm.


Cố Niệm thấy Sở Chiêu Dương, cô không dám tin vào mắt mình:
Em đang… mơ sao?



Không phải, anh đến tìm em.
Giọng Sở Chiêu Dương khàn khàn mang theo chút nghẹn ngào không dễ phát giác.

Cố Niệm run rẩy vô lực nâng tay lên, sờ đến ngực anh rồi túm lấy áo sơ mi anh, tuy không chút sức lực nhưng vẫn không chịu buông. Áo sơ mi của anh khác với bình thường vuông vức không chút nếp nhăn, ngồi một đêm giờ đã nhăn hết lại rồi. Cảm giác được nhiệt độ cơ thể và hô hấp của anh, nắm được anh trong tay, cô mới chắc chắn đây thật là Sở Chiêu Dương mà không phải mơ.

Giờ đã có anh để dựa vào, cảm giác được hơi ấm quen thuộc, Cố Niệm rốt cuộc không nén nổi nước mắt. Tất cả ủy khuất, sợ hãi giờ phút này đều phát tiết ra. Một người phụ nữa có kiên cường thế nào cũng có lúc yếu ớt. Cô không khóc không phải cô đủ kiên cường mà do chưa tìm được một bờ vai để cho cô dựa vào.

Từ nhỏ, cô và mẹ đã sống nương tựa vào nhau. Mẹ đã rất cực khổ, cho nên Cố Niệm chưa bao giờ cho phép mình gây thêm phiền phức cho mẹ, cũng không để cho mình khóc trước mặt mẹ, tăng thêm áp lực và gánh nặng cho mẹ.

Nhưng cô thật sự kiên cường như vậy sao?

Không hề.

Cô chỉ là luôn không tìm được một người có thể khiến cô không có chút gánh nặng và áp lực nào mà dựa vào thôi.

Bây giờ cô tìm được rồi, lúc Sở Chiêu Dương xuất hiện, cô liền có thể yên tâm mà dựa vào khóc.


Sao bây giờ anh mới đến…
Cố Niệm ủy khuất khóc nói, giống như cô gái nhỏ ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, cuối cùng gặp được người lớn có thể làm chủ cho cô.


Xin lỗi, anh đến muộn.
Giọng Sở Chiêu Dương vẫn khàn khàn.

Xin lỗi, lại bỏ em lại rồi.

Lại để cho em ở trong phạm vi của anh bị người ta bắt đi.

Luôn khiến cho em vì anh mà gặp nguy hiểm.

Xin lỗi, thật sự xin lỗi...

Sở Chiêu Dương không ngừng tự trách, hai cánh tay ôm chặt cô, như sợ cô sẽ chạy khỏi lòng anh, lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Ánh mắt anh luôn nhìn thẳng cô, chớp cũng không dám chớp.

Mạc Cảnh Thịnh cũng dẫn đội một của Lý Thiếu Phong tới, còn có Ngụy Vô Thái và cấp dưới của anh ta.

Đoàn người hùng dũng đi đến, vô cùng khí thế.

Mạc Cảnh Thịnh cũng rất tự trách, nói với Sở Chiêu Dương:
Trước mang Cố Niệm về đã, tôi thấy cô ấy rất yếu ớt, không kiên trì được bao lâu nữa.


Sở Chiêu Dương luôn nhìn Cố Niệm không dời mắt, khiến cho người ta tưởng anh không nghe được lời của Mạc Cảnh Thịnh, nhưng anh lại cất bước, ôm Cố Niệm đi về phía trước.

Mới vừa đi hai bước, Sở Chiêu Dương đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn đôi vợ chồng đang ôm đứa con trai kia. Anh nhớ vừa rồi nghe thấy bọn họ nói, ngày mai muốn đến bệnh viện Sở Thiên? Mặt hai người kia, anh không có ấn tượng. Anh nói với Hà Hạo Nhiên:
Nhớ kỹ bọn họ, Sở Thiên vĩnh viễn không tiếp đón.



Vâng.
Hà Hạo Nhiên nói, nhớ kỹ mặt hai người kia, quyết định trở về tra xem hai người này rốt cuộc là ai. Nghe khẩu khí của người đàn bà rất lớn, có lẽ là có chút của cải.

Đương nhiên rồi, thành phố B tùy tiện làm một bảng quảng cáo là có thể thành người có chút của cải. Cho nên Hà Hạo Nhiên cũng không coi bọn họ ra gì, chỉ là trở về tra rõ thân phận của bọn họ mới tiện thông báo đến trên dưới bệnh viện.

Người phụ nữ kia ngẩn ra, bà ta cũng nghe được lời vừa rồi của Sở Chiêu Dương, quay đầu không thể tưởng tượng nổi hỏi chồng:
Anh ta… vừa rồi anh ta nói cái gì? Sở Thiên? Không tiếp đón? Anh ta… anh ta là ai!


Mặt người đàn ông cũng ngạc nhiên nghi ngờ, hoàn toàn không biết rõ. Khẩu khí của anh ta lớn như vậy, không phải là đùa chứ?

Chỗ ngoặt, một cô gái khoảng hai mươi tuổi nhìn thấy cả chuyện vừa rồi. Cô ta khẽ cắn răng, chạy ra ngoài.


Chờ một chút!
Mạnh Tư Liên kêu lên, giọng nói nho nhỏ sợ hãi nhưng phảng phất rất có dũng khí.

Giọng nói như vậy rất dễ khiến cho đàn ông để ý.

Vẻ mặt Sở Chiêu Dương lạnh như băng dừng lại, không kiên nhẫn nhìn sang.


Mấy người… là gì của cô ấy?
Mạnh Tư Liên lấy hết dũng khí hỏi,
Cô này là tôi đưa tới, vừa rồi tôi muốn đi siêu thị mua cho cô ấy ít đồ, mấy người… mấy người có quan hệ như thế nào với cô ấy?


Sở Chiêu Dương liếc nhìn đôi tay trống không của cô ta mới hỏi:
Là cô đưa cô ấy đến?


Mạnh Tư Liên gật đầu, nói:
Tôi thấy cô ấy hôn mê bên hồ chứa nước nên đưa tới bệnh viện.


Nghe vậy, Mạc Cảnh Thịnh lấy thẻ cảnh sát của mình ra, giơ cho Mạnh Tư Liên nhìn:
Chào cô, tôi là Mạc Cảnh Thịnh thuộc tổng Cục Cảnh sát thành phố B. Người cô đưa đến bệnh viện này cũng là cảnh sát của chúng tôi. Chuyện này tôi phải cẩn thận nói chuyện với cô, xin cô phối hợp.



A? Là… là chuyện gì thế? Tôi đã gây ra phiền phức gì sao?
Mạnh Tư Liên hốt hoảng hỏi, ánh mắt không tự chủ được nhìn Cố Niệm, lại chuyển sang nhìn Sở Chiêu Dương.


Không có, chỉ là cô được coi là nhân chứng, chúng tôi cần cô phối hợp làm biên bản.
Mạc Cảnh Thịnh nói.

Sở Chiêu Dương nhàn nhạt nói:
Giao cho các anh.


Sau đó, anh ôm Cố Niệm rời đi.

Mạnh Tư Liên không nhịn được nhìn bóng lưng Sở Chiêu Dương, thấy anh ta trân trọng ôm Cố Niệm như vậy trong lòng không khỏi dâng lên hâm mộ. Cũng không biết người đàn ông kia có lai lịch gì, mang theo nhiều người tới như vậy, chỉ một câu nói liền cắt đứt đường đến bệnh viện Sở Thiên của cái nhà hung hăng càn quấy kia. Hơn nữa, khí chất nổi bật, khí thế mạnh mẽ như vậy. Từ khi anh ta xuất hiện, hình như tất cả mọi người đều thua kém anh.

Cho đến lúc Sở Chiêu Dương biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, Mạnh Tư Liên mới quyến luyến không nỡ thu hồi ánh mắt, gật đầu với Mạc Cảnh Thịnh:
Được.


Mạc Cảnh Thịnh như có điều suy nghĩ nhìn cô ta một cái, không nói gì thêm, kêu người dẫn Mạnh Tư Liên đi. Lúc chuẩn bị lên xe, anh ta nhận được một cuộc điện thoại. Trong điện thoại không biết nói gì, sau khi ngắt điện thoại, sắc mặt Mạc Cảnh Thịnh trở nên âm u đáng sợ.

Một lúc lâu, Mạc Cảnh Thịnh mới trầm giọng nói:
Hai tên bắt cóc kia, chết rồi.


Lý Thiếu Phong cả kinh:
Cái gì?



Là đội hai phát hiện, hai tên bắt cóc kia chết cạnh hồ chứa nước, đều bị bắn vào trán.
Mạc Cảnh Thịnh nói tiếp.

Kỹ thuật bắn rất chuẩn, tuyệt đối là tay súng trình độ cao.

Lý Thiếu Phong nhìn Mạnh Tư Liên:
Gần đây có bao nhiêu hồ chứa nước?



Có… một cái.
Mạnh Tư Liên nhỏ giọng nói, giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, khiến người ta không đành lòng quá nghiêm khắc với cô.

Ngay cả Lý Thiếu Phong cũng không tự chủ được dịu dàng hơn, nhẹ nhàng hỏi:
Cô nói phát hiện Cố Niệm ở bên cạnh hồ chứa nước, hồ chứa nước đó ở đâu?


Mạnh Tư Liên nhỏ giọng nói vị trí hồ chứa nước.

Lý Thiếu Phong nhìn Mạc Cảnh Thịnh, Mạc Cảnh Thịnh gật đầu.

Thi thể của hai tên bắt cóc kia cũng được phát hiện ở bên cạnh hồ chứa nước đó.

Biểu tình của Lý Thiếu Phong trầm xuống, hai người không nói nữa, dẫn Mạnh Tư Liên lên xe, mang đến Cục Cảnh sát để hỏi chuyện.

Sở Chiêu Dương ôm Cố Niệm ngồi vào trong xe, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người cô. Anh giơ tay lên áp vào trán Cố Niệm, phát hiện trán cô nóng bỏng còn môi cô thì khô khốc nhợt nhạt.


Anh đưa em đến Sở Thiên.
Sở Chiêu Dương nói với Cố Niệm.

Ra khỏi bệnh viện vừa hay đi qua một tiệm thuốc.

Sở Chiêu Dương sai Hà Hạo Nhiên đi mua chai nước:
Mua thêm một túi bông và một cái ống hút nhỏ nữa.



Vâng.
Hà Hạo Nhiên dừng xe bên đường, chạy vào tiệm thuốc.

Một lát sau, cậu ta đã cầm theo những thứ này quay lại, giao cho Sở Chiêu Dương.

Sở Chiêu Dương dùng bông thấm nước, từ từ lau trên môi Cố Niệm. Đôi môi cô nhợt nhạt giờ đã có chút màu sắc.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu.