Chương 4 :Quay lại 23 năm trước, tất cả đều lặp lại (Hạ).


Thư phu nhân tuyệt đối không thể nhìn chuyện này phát sinh. Nhưng mà hai nhi tử của mình, là một lũ quần là áo lượt. Mà Sở Vân thuở nhỏ thông minh, hiểu chuyện nhu thuận. Nếu so sánh, ai hơn ai kém nhìn là nhận ra.

Sở Vân lại tiếp tục cười lạnh nói:

- Ta tự hỏi bình thường cung kính với ngươi có thừa, nhưng có chuyện nhỏ, ngươi lại không bỏ qua, lại biến nó thành chuyện lớn. Hôm nay muốn mượn chuyện ta không thỉnh an, ngươi gấp đến độ không thể chờ đợi được, chạy đến đây giáo huấn ta. Hừ! Nếu như cho ta thêm một lần cơ hội, ta nhất định sẽ triệt để đánh bại hai nhi tử của ngươi. Cho ngươi phải trơ mắt nhìn ta, đường đường chính chính kế thừa cơ nghiệp Thư gia đảo. Đến lúc đó, nghĩa phụ sẽ vì ta mà kiêu ngạo! Về phần ngươi...

Thư phu nhân lại hoảng sợ lui về phía sau một bước, bị khí thế âm trầm của Sở Vân chấn nhiếp.

Sở Vân bộc phát, làm cho nàng quá rung động, rung động quá lớn. Nàng vốn cho rằng Sở Vân trẻ tuổi vô tri, giống như con
thỏ trắng bé nhỏ, rất dễ ăn hiếp.

Nhưng hôm nay, con thỏ trắng bé nhỏ trong mắt nàng, lại biến thành một con hổ con. Tuy vẫn chưa trưởng thành, nhưng hào quang từ răng nanh sắc bén đã lộ ra! Một cổ khí chất bức người, đang chuẩn bị hành động!

- Tốt, rất tốt. Ngươi dám ngỗ nghịch trước mặt trưởng bối của ngươi! Ngươi là đồ bất hiếu, ngỗ nghịch tử!

Thư phu nhân hổn hển.

- Im ngay! Ta chỉ nhận nghĩa phụ, đã khi nào nhận ngươi là nghĩa mẫu chưa? Lúc trước ta thỉnh an, chính là nhìn mặt mũi của nghĩa phụ. Ngươi bình thường đối đãi với ta thế nào, cả Thư gia từ trên xuống dưới, có ai không biết chứ? Nhiều lần muốn đuổi ta đi, ngươi xứng làm trưởng bối của ta sao?

Sở Vân đang phát tiết, cổ oán hận này đã được chôn dấu trong trí nhớ của hắn, suốt hơn hai mươi năm.

Ông trời có mắt rồi, bản thân mình lúc trước, chưa từng nghĩ qua, muốn cướp đi cơ nghiệp Thư gia đảo cơ.

Nhưng vào kiếp trước, nghĩa phụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn bị hải tặc tập kích, trước khi chết đem Thư gia đảo truyền thừa cho mình. Sau này khi mình tại vị, niệm đối phương là thê tử của nghĩa phụ, quên hết ân oán trước kia, đối đãi với nghĩa mẫu, Thư Đại, Thư Nhị rất tốt.

Nhưng chính Thư phu nhân trước mặt, lại kết hợp với thế lực nhà thân nương (mẹ đẻ) của mình, nội ứng ngoại hợp, bức mình ra khỏi Thư gia đảo.

Tốt, là các ngươi bức ta, ta không đi thì ngươi làm gì được ta. Ngươi đã làm thế với ta, chẳng lẽ lại nói ta lấy ơn báo oán sao?

Cho tới bây giờ ngươi chưa từng nhân từ với ta, chẳng lẽ còn muốn ta nói chuyện tình nghĩa với ngươi sao?

- Nuôi dưỡng một con sói con không quen biết, lòng muông dạ thú! Lòng muông dạ thú ah!

Thư phu nhân kêu lớn lên, khuôn mặt vặn vẹo, tức giận đến mức tay chân loạn xạ.

- Ngươi cút cho ta, cút! Người đâu mau tới đây, mau đuổi tên tiểu súc sanh này ra khỏi cửa cho ta!

Người hầu chung quanh vẻ do dự hiện rõ lên mặt, đứng nguyên tại chỗ chần chờ không quyết.

Một bên là thành chủ phu nhân, một bên là nghĩa tử của thành chủ. Chuyện này...

- Không cần ngươi đuổi, tự ta đi. Nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ quang minh chính đại trở về đây.

Trong lòng Sở Vân rất thoải mái, đột nhiên cảm giác được cái ảo cảnh này rất tốt, đúng là quá tốt.

Rất nhiều chuyện chưa từng nói, đã có thể nói. Rất nhiều việc chưa từng làm, đã có thể làm.

Dù là ảo cảnh, thì thế nào?

Cuộc đời chỉ có ba mươi năm ngắn ngủi, như mộng như ảo. Không phải chỉ là một giấc mộng thôi sao?

Không để ý tới sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run của Thư phu nhân, Sở Vân đi nhanh về phía trước, giống như đi dạo chơi, hắn chủ động rời khỏi phủ viện.

- Sở Vân thiếu chủ vừa nói cái gì, lại làm cho sắc mặt Thư phu nhân khó coi như vậy?

- Thư phu nhân thừa dịp đảo chủ đi ra ngoài, lại bức Sở Vân thiếu chủ rời đi, đúng là độc ác mà.

- Kỳ quái, hôm nay Sở Vân Thiếu chủ rất khác, bộc phát khiến Thư phu nhân thở hổn hển, làm cho người ta nhìn thấy thật hả giận!

Tôi tớ nhao nhao nghị luận. Tâm tình Thư phu nhân rất cay nghiệt, thấy nàng như thế, đám tôi tớ đều mang tâm tình rất thích thú.

Kiếp trước, bị Thư phu nhân bức rời khỏi phủ thành chủ, cũng không phải việc xảy ra một hai lần. Nhưng mỗi lần như thế, không bao lâu sau, đều được nghĩa phụ Thạch Thiên Hào tìm trở về.

Tôi tớ đã tập thành thói quen, Thư phu nhân thì siêng năng bới lông tìm vết. Nhưng người thật sự chua xót túng quẫn, cũng chỉ có Sở Vân.

Người trong Thư gia thành đi lại hối hả, tâm tình Sở Vân cũng bình tĩnh trở lại, ôm tâm tình trở về chốn cũ, đang mờ mịt mò mẫn đi dạo trong Thư gia thành.

Thời gian trôi qua, vẻ nhẹ nhõm trên mặt của hắn chậm rãi biến mất, mà chuyển thành ngưng trọng và kinh nghi bất định!

Hắn phát hiện mình có cảm giác hỉ nộ ái ố, còn cảm giác thấy đói khát! Nện nắm đấm vào thành, lại cảm nhận được đau đớn.

Hơn nữa, suy nghĩa của mình rất tỉnh táo, chuyện này không giống như trong ảo trận. Mỗi mội người trong thành đều ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, cũng không có bất cứ phản ứng gì bất đồng cả.

Một suy đoán lớn mật đang hiện ra trong lòng của hắn.

Chẳng lẽ nói, ta thật sự sống lại?

Giả thiết lớn mật, nhưng không có bất cứ chứng cứ nào. Sở Vân là người có nghề, cho nên có phương pháp xử lý.

- Nói chung, nhưng ảo trận loại này, có thể chắt lọc trí nhớ của người ta, kiến tạo ra ảo cảnh. Trong Thư gia thành, cũng có những nơi mà mình chưa từng đi qua...

Một lát sau, Trong Thư gia thành lại nhiều ra một thiếu niên đứng sững sờ tại chỗ.

Đột nhiên, hắn lại vung tay hoan hô, cao giọng hò hét, vui đến phát khóc!

- Ông trời có mắt ah, ta thật sự sống lại! Hai mươi ba năm trước, ta đã quay trở lại. Tỉnh táo, tỉnh táo, dựa theo trí nhớ, kế tiếp chính là lễ trưởng thành. Trong lễ trưởng thành sẽ có thể chọn trứng yêu thú, sẽ có quả trứng yêu thú kia. Đây chính là bước ngoặt của chúng ta a! Nắm chặt, nhất định phải nắm chặt!

Ba tuần lễ sau, Thư gia đảo.

Địa đàn, lễ trưởng thành.

- Chọn trứng a.

Đứng trên địa đàn là một ngự yêu sư đầu hai thứ tóc, thân thể có chút còng xuống, hắn chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn ba thiếu niên trước mặt. Trên người lão tản ra khí thế áp bách vô song.

Hiện tại.

Đặt ở trước mặt bọn người Sở Vân, có ba quả trứng yêu thú.

Ở bên trái, lớn cở cái bồn nhỏ, toàn thân màu lam nhạt. Nhìn về nó, vỏ trứng giống như đá, cẩn thận lắng nghe, từ trên quả trứng phát ra một âm thanh triều tịch yếu ớt.

Ở chính giữa, lớn nhỏ chỉ bằng cái bát, toàn thân màu xanh. Vỏ trứng hiện ra ánh sáng, nhìn vào nó có cảm giác nó trơn trượt như mỡ. Mặt ngoài vỏ trứng, có một vằn đen. Nếu cẩn thận dùng mũi ngửi, có thể từ trên quả trứng ngửi thấy mùi hương của hoa cỏ xanh tươi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chí Tôn.