Chương 1000: Liều mình vì em (6)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 612 chữ
- 2022-02-13 03:58:54
Dáng người nhỏ bé như đột nhiên có sức mạnh phi thường, liên tục cất bước về phía cánh cửa, mở cửa ra rồi nhanh chóng lao ra ngoài.
Thấy a8nh có vẻ đã đứng trong gió tuyết một lúc lâu, dáng người như một tác phẩm điêu khắc, tim cô lập tức thắt lại, vội chạy tới nhào vào lòng anh.
Nghiêm Thừa Trì, anh bị ngốc à? Có ai bắt anh đứng mãi chỗ này đâu.
Cậu Trì, cô chủ, bà chủ nói bên ngoài trời lạnh, cô cậu muốn ôm nhau thì vào bên trong mà ôm
Quản gia cười tít mắt nói.
Nghe vậy, Hạ Trường Duyệt mới nhớ ra vẫn còn có người đang nhìn họ, gương mặt lập tức ngượng chín cả lên.
Gió tuyết càng lúc càng lớn, chỉ trong mười giây ngắn ngủi, trên tóc hai người họ đều phủ đầy bông tuyết.
Hạ Trường Duyệt ôm cơ thể lạnh bằng của anh mà trái tim đau như bị kim đâm.
Trời lạnh như thế mà, anh không biết chọn một thời điểm ấm áp m9ới tới để mẹ em xả giận sao?
Không làm thế này, bà Dương sẽ không nguôi giận.
Mà bà không nguôi giận thì sẽ không gả em cho anh.
Anh muốn cưới em, từ rất lâu rồi.
Đôi môi mỏng của Nghiêm Thừa Trì hé mở, nói từng câu từng chữ, trong đôi mắt đen sâu thăm hiện rõ vẻ cố chấp5 với Hạ Trường Duyệt.
Hai người nắm tay nhau cùng bước vào phòng khách nhà họ Dương.
Vừa vào trong đã thấy Dương Mộc Nhã mặt mày sa sầm đang ngồi trên xô pha, Dương Mộc Nhã quay đầu nhìn sang, ánh mắt chạm vào đôi tay đang nắm chặt của hai người, sau đó là gương mặt tái nhợt của Nghiêm Thừa Trì.
Cứ thể lẳng lặng nhìn, không hiểu sao họ lại cảm động.
Một lúc lâu sau, Dương Mộc Nhã mới dời mắt đi, quay người đi vào trong,
Cho họ vào cả đi, Nghiêm Thừa Trì không sợ chết, nhưng cũng đừng kéo con gái tôi chết cóng theo.
Vâng.
Quản gia thấy rất rõ Dương Mộc Nhã đã mềm lòng, bèn vui vẻ chạy nhanh về phía hai người đang đứng trong tuyết.
Mà giây tiếp theo, Nghiêm Thừa Trì đã cúi đầu hôn lên môi cô.
Ưm.
Hạ Trường Duyệt mở to hai mắt, nhìn anh một cách khó hiểu.
Sau khi thỏa mãn, Nghiêm Thừa Trì mới từ từ buông cô ra, xoa xoa môi cô,
Vừa rồi đã muốn hôn em, chỉ vì mẹ vợ có ở đây nên anh không dám làm càn, sợ bà không chịu gả con gái cho anh.
Hạ Trường Duyệt:
...
Đồ sói xám đuôi to! Cô đã nhìn lầm anh rồi.
Những bông tuyết bị gió thổi bay lả tả trên không trung, hai người ôm nhau đứng trong tuyết trước cổng lớn nhà họ Dương.
Đến khi Dương Mộc Nhã và quản gia chạy ra đều đồng loạt sững sờ tại chỗ, nhìn chằm chằm vào hai người đang ôm nhau mà không ai bước tới.
Giây tiếp theo bỗng thấy anh khó khăn giơ tay lên, phủ trên đầu cô, phủi mấy bông tuyết trên tóc cô xuống, rồi cong môi nói:
Thế này thật tốt, chúng ta sẽ sớm được bên nhau đến khi bạc đầu.
Dáng người cao lớn của anh đột nhiên đổ xuống vai cô.
Tuyết vẫn cứ rơi, không có dấu hiệu ngừng lại.
Hạ Trường Duyệt sợ bà giận cá chém thớt, nên định rút tay ra, nhưng Nghiêm Thừa Tì lại nắm chặt không chịu buông.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.