Chương 1007: Chờ em về, chúng ta kết hôn ngay! (5)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 564 chữ
- 2022-02-13 03:58:54
Trong tay anh xách theo hai hộp với chữ
cháo
được in lớn trên đó.
Anh thật sự đi mua cháo cho cô sao? Nhan Linh sững sờ,8 khi cô lấy lại tinh thần thì y tá đã rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Dịch Hải Âm vừa vội vã quay lại từ bên n3goài.
Bầu không khí trở nên kì lạ...
Nhan Linh muốn hỏi anh tại sao mình lại ở trong bệnh viện, nhưng nghĩ đến vi9ệc mình giấu giếm anh lén uống thuốc, thì lời đã lên đến miệng lại bị cô chột dạ mà kìm lại.
Cô muốn chờ Dịch Hải Âm chủ 6động giải thích, nhưng đợi cả buổi, anh cũng chỉ đứng bên cạnh giường nhìn cô, không có ý định nói chuyện, Nhan Linh lo lắng nắm 5chặt tấm chăn, mở to mắt nhìn anh chằm chằm.
Nhan Linh cảm thấy rõ ràng anh đang tức giận.
Chỉ là cô không hiểu, rốt cuộc anh đang giận cái gì.
Không đâu.
Cuối cùng Dịch Hải Âm cũng chịu lên tiếng, nhưng chỉ có hai từ đơn giản.
Dịch Hải Âm mím đôi môi mỏng, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Hai người giống như đang so mắt ai to hơn, cả buổi cũng không ai chủ động nói chuyện.
ột ít!
Bụng của Nhan Linh đột ngột kêu lên.
Thờ ơ đến mức giống như nếu không phải vì cô không thoải mái anh đã đánh cô rồi, không hề có vẻ lo lắng cho cô như y tá nói.
Lúc trước anh cứ thích ôm cô, gọi cô một tiếng
Linh Nhi
đơn giản mà lưu luyến bịn rịn đến ngần nào.
Nhưng hôm nay từ khi bước vào đến giờ, anh chưa từng gọi cô lấy một tiếng...
Nhan Linh nhìn món cháo đưa đến bên miệng, rồi liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai không cảm xúc của anh, ngoan ngoãn mở miệng ăn.
Ăn được một nửa bát cháo, cô cảm thấy nó rồi mới nắm lấy tay Dịch Hải Âm, khẽ nói,
Có phải anh giận rồi không?
Giọng cô vẫn khàn khàn, kèm theo một chút tủi thân.
Đây là lần đầu tiên anh thờ ơ với cô như vậy.
Cô xấu hổ áp tay vào bụng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng chỉ muốn chui vào trong chăn.
Lúc nào kêu không được lại kêu lúc này, thật là xấu hổ quá đi mất.
Dịch Hải Âm dường như bừng tỉnh, đặt cháo trong tay lên bàn, mở túi đựng ra, bưng một bát cháo ngồi bên cạnh giường, dùng muỗng múc lên thổi nguội, sau đó đưa đến bên miệng cô.
Có, anh rõ ràng đang tức giận, em có thể cảm nhận được!
Nhan Linh quả quyết nói.
...
Dịch Hải Âm đặt bát cháo xuống, quay đầu lại nhìn cô, chỉ là nhìn cô bằng đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng phức tạp, không nói gì thêm nữa.
Xin lỗi, có phải em làm sai rồi...
Nhan Linh thấy anh như vậy, hai tay vò vò cái chăn, cúi đầu xuống nhỏ giọng nói xin
loi.
Cô vừa dứt lời, người đột nhiên bị Dịch Hải Âm ôm vào lòng.
Cảm anh tựa lên đỉnh đầu cô, đôi mắt phiền muộn, giọng ảm đạm,
Người nên nói xin lỗi là anh.
Anh đã quá dồn ép em, là anh không tốt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.