Chương 1120: Không quấy rầy chính là sự dịu dàng của anh! (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 595 chữ
- 2022-02-13 04:09:03
Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Rầm!!!
Như sét đánh ngang tai, cả người Hạ Trường Duyệt xụi lơ, ngất xỉu v8ào vòng tay Nghiệm Thừa Trì.
Nếu không thể cứu sống con tôi, thì tôi sẽ bắt 6các người chôn cùng.
Nghiệm Thừa Trì một tay ôm Hạ Trường Duyệt, một tay nắm lấy cổ áo của bác sĩ, nghiến răng nghiến lợi.
Đôi mắt thoảng chốc đỏ ngầu, hệt như một con quỷ hút máu.
Cậu Trì tha mạng, chúng tôi thật sự đã làm hết sức rồi.
Hai bác sĩ cực kì hoảng sợ, van xin.
Nghiệm Thừa Trì buông tay ra, ôm lấy Hạ Trường Duyệt, quỳ một gối xuống đất, gương mặt hoàn toàn chết lặng.
Nghe đồn rằng, Dương Mộc Nhã bị đả kích rất trầm trọng, chẳng những không có lòng dạ đến công ty, mà thậm chí còn chẳng bước ra khỏi cửa nhà họ Dương, ngày ngày đều ở bên cạnh cô con gái đang phải gánh chịu cú sốc nặng nề, không rời nửa bước.
Đã hơn một tuần từ khi xảy ra chuyện bất hạnh, Hạ Trường Duyệt gần như chẳng ăn chẳng uống.
Không còn cách nào khác, Dương Mộc Nhã chỉ có thể cho người hâm canh gà đút cho cô, không thì tiêm glucose.
Chỉ sau một tuần ngắn ngủi mà cô đã gầy đi hẳn, trông cực kì tiều tụy.
Bà chủ, người nhà họ Nghiêm lại đến thăm hỏi đấy ạ.
Chú Minh đi đến bên cạnh Dương Mộc Nhã bẩm báo.
Nghe vậy, khuôn mặt tái nhợt của Dương Mộc Nhã cũng chẳng có mấy biểu cảm, bà chỉ lạnh nhạt gật đầu, rồi tiếp tục tập trung đút canh gà cho Hạ Trường Duyệt.
Bà chủ
Dương Mộc Nhã nhũn cả người, gần như không thể đứng vững được.
Quản gia vội 3đỡ lấy bà, nghe thấy lời nói của hai bác sĩ mà lập tức rơi nước mắt.
Tôi không tin! Hai đứa nhỏ đang khỏe mạnh như thế, t9ại sao lại không thể cứu được quay trở vào hết cho tôi, phải tiếp tục cứu.
Điều bất trắc ập đến khiến cho cả nhà họ Dương ngập chìm trong nỗi bị thương.
Trước cổng lớn đã treo vải trắng, ngay cả người làm cũng giảm đi một nửa, không được phép tùy tiện đi lại trong nhà nhà họ Dương nữa.
Hạ Trường Duyệt đờ đẫn nhìn về phía trước, chỉ vô thức mở miệng khi Dương Mộc Nhã đưa thìa đến.
Người theo chú Minh đi vào vẫn là quản gia của Nghiêm Thịnh, cũng chính là người mà Nghiêm Thịnh tín nhiệm.
Giám đốc Dương, ông chủ của tôi biết tin hai đứa cháu mình gặp chuyện không may, chịu đả kích quá lớn nên bệnh tình bỗng chốc chuyển biến xấu.
Trong một tuần qua, ông ấy đã phải cấp cứu rất nhiều lần, khó khăn lắm mới được cứu sống, nhưng không thể xuống giường lo liệu chuyện đám tang, chỉ có thể bảo cậu Trì phụ giúp nhà họ Dương, đưa tiễn hai đứa bé về nơi an nghỉ cuối cùng.
Quản gia nói mà đôi mắt đỏ hoe, vừa lau mắt, vừa nhìn về phía Hạ Trường Duyệt đang ngồi cạnh Dương Mộc Nhã.
Thấy cô thật sự giống như trong lời đồn, dáng vẻ tiều tụy không chịu được, ánh mắt ông ta hơi lóe lên.
Hãn Hãn và Mạt Mạt là cháu của tôi, không cần Nghiêm Thịnh dặn dò, tôi cũng sẽ sắp xếp thỏa đáng cho bọn trẻ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.