Chương 115: Sự dịu dàng lơ đãng


Ngay lúc Hạ Trường Duyệt nghĩ rằng mình sẽ bị ăn sạch không thoát được, thì cô lại nhận ra Nghiêm Thừa Trì chẳng làm gì cả.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh lướt qua làn da trắng nõn của cô, cuối cùng dừng lại trước ngực cô hồi lâu.

Anh rất cao, đứng trước mặt anh, cô phải cố nhón chân mới đứng đến cằm anh.

Yết hầu gợi cảm của anh lúc lên lúc xuống, toát ra vẻ mê hoặc.

Hạ Trường Duyệt ngơ ngác nhìn anh, hồi lâu sau mới hoàn hồn.

Hóa ra anh không tin lời cô nói, đang kiểm tra xem trên người cô còn vết thương nào không.

Nhịp tim cô bỗng chệch nửa nhịp.

Cô mấp máy đôi môi anh đào, căng thẳng muốn lấy quần áo mặc vào, nhưng Nghiêm Thừa Trì đã ghé khuôn mặt tuấn tú của mình xuống, ngậm lấy môi cô, rồi quay người đè cô xuống giường, biến hình thành sói.



Sau đó, Hạ Trường Duyệt ngủ say sưa, gối cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn lên lồng ngực anh, như đang nằm cả lên người anh, còn khó chịu cọ mặt lên ngực anh, lầu bầu gì đó.

Nghiêm Thừa Trìnheo mắt lại, xích lại gần bên miệng cô, mới phát hiện cô đang mắng anh.


Tôi không muốn...

Đồ khốn kiếp...
Nghe cô hờn dỗi như phàn nàn, không hiểu sao cơ thể anh lại căng lên, hơi siết chặt cánh tay đang ôm cô, ghì chặt cô vào lòng mình.

Cô rất gầy, trên người chẳng có mấy lạng thịt, ngủ trên ngực anh như con mèo nhỏ.

Trong đầu anh lại hiện lên lời nhắc nhở của bác sĩ.

Anh nhẹ nhàng đặt cô sang bên cạnh, đứng dậy mặc áo ngủ, ra khỏi phòng, xuống nhà, đi vào phòng bếp.

Bốn năm, sau khi cô bước ra khỏi cuộc đời anh, anh không còn xuống bếp vì ai nữa.

Nghiêm Thừa Tìmở tủ lạnh ra, nhìn lướt qua nguyên liệu nấu ăn bên trong, chọn mấy thứ rồi đặt lên bồn để rửa.

Quản gia nghe tiếng chạy vào, chảy mồ hôi lạnh ròng ròng nhìn Nghiêm Thừa Trì đang rửa nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, mắt muốn rơi ra ngoài.


Cậu Trì, cậu muốn ăn gì? Tôi lập lức bảo đầu bếp tới nấu ngay.

Không cần đâu.


Nghiêm Thừa Trì thậm chí còn không buồn nhướng mày, chỉ lạnh nhạt trả lời, tập trung rửa nguyên liệu nấu ăn trên tay.

Anh tỏ ra nghiêm túc cứ như không phải đang nấu ăn, mà là đang giải quyết dự án đầu tư gì đó rất quan trọng.

Người ta nói đàn ông đẹp trai nhất là khi tập trung.

Anh đứng trong phòng bếp, rõ ràng nhìn không phù hợp chút nào, nhưng không hiểu sao vóc dáng cao lớn của anh vẫn được tôn lên, càng thêm phần quyến rũ.

Mấy giây sau, Nghiêm Thừa Trì mới chợt nhớ ra chuyện gì đó,
Mấy người giúp việc lần trước đâu rồi?


Cậu Trì, chẳng phải cậu nói cô Hạ không cần chăm sóc sao? Quản gia liếc qua vẻ mặt lạnh lùng của Nghiêm Thừa Trì, không nhiều lời mà lập tức trả lời ngay:
Vẫn ở trong biệt thự ạ, bây giờ tôi sẽ đi gọi bọn họ qua đây.
Quản gia vừa khuất bóng, trong phòng bếp liền yên tĩnh trở lại.

Chỉ có ánh lửa xì xèo đang bập bùng trên bếp.

Trong nồi đất, gạo từ từ nhừ thành cháo, mùi thơm tự nhiên của thực phẩm dậy lên theo động tác khuấy đảo của anh, thấm vào tận tim.

Anh canh đúng thời gian rồi tắt lửa, ra khỏi phòng bếp.

Hạ Trường Duyệt đã thức dậy, bụng đói sôi ùng ục.

Cô đang định nằm ngủ nướng thì bị hai cánh tay khỏe mạnh lôi từ trong chăn ra, ôm xuống nhà, đặt vào bàn ăn.

Cô vẫn còn đang mơ màng thì thấy một bát cháo thơm ngào ngạt được đẩy tới trước mặt, kèm theo đó là giọng nói độc đoán của anh,
Ăn đi.
Hạ Trường Duyệt chớp mắt mấy cái, mắt căng ra khi thấy rõ bát cháo, lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Cảm giác khó nói, khó tả dâng lên từ sâu thẳm trái tim cô.

Cháo hạt sen bách hợp.

Một món cháo mà trước đây anh thường nấu cho cô ăn.

Bốn năm trước, sau khi anh biến mất, dù đi ăn ở đâu, cô cũng không dám gọi lại món cháo này.

Vì cô sợ rằng mình sẽ nhớ tới anh...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.