Chương 1174: Sốc! người chết sống lại! (6)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 664 chữ
- 2022-02-13 04:14:08
Cô bé quay đầu lại nhìn Hãn Hãn đang đi ở phía sau, như thể muốn mách với anh trai mình rằng mình đang bị ba bỏ rơi.
Hã8n Hãn bước tới, đưa tay nhéo mặt công chúa nhỏ.
Ba không bế em thì anh bế.
Nói xong, cậu bé bèn vòng tay bế công chú3a nhỏ lên, thật đúng là một người cuồng em gái.
Nghiêm Thịnh hẳn là phải kinh ngạc lắm.
Không phải hai đứa bé đã chết trong vụ tai nạn xe do ông ta dàn dựng rồi sao, tại sao chúng có thể sống sờ sờ đứng trước mặt ông ta? Ông ta nhất định cho rằng, hình ảnh trước mắt chỉ là một giấc mơ.
Không thể hại chết hai đứa con của anh, chắc ông ta thất vọng lắm nhỉ? Ngay cả quản gia của Nghiêm Thịnh đứng bên cạnh cũng chết lặng tại chỗ.
Hai đứa bé mặc trang phục gia đình rất dễ thương, đứng cạnh nhau, tron9g không khác gì mấy người mẫu nhí trên báo ảnh, cực kì xinh đẹp.
Nghiêm Thừa Trì đứng bên cạnh hai đứa bé, nhưng lại k6hông nhìn con mình, mà lại nhìn về phía Nghiêm Thịnh.
Thấy ông ta kinh ngạc trợn mắt nhìn trân trối, hệt như thấy ma, 5anh bèn cong môi cười mỉa.
Ông ta muốn trấn an Nghiêm Thịnh, nhưng bản thân cũng kinh ngạc đến há hốc miệng, không thể nói một lời, chỉ có thể liên tục lẩm bẩm:
Không thể có chuyện này được! Tuyệt đối không thể có chuyện này được, tôi đã tận mắt thấy chúng...
Quản gia suýt nữa thì buột miệng nói ra, nhưng bị Nghiêm Thịnh lườm một cái thì im bặt, cả người run rẩy nhìn sang Nghiêm Thừa Trì.
Cậu Trì, sao lại thế này? Không phải cô cậu chủ nhỏ đã qua đời trong tai nạn xe rồi ư, khi đó còn có cả đám tang...
Quản gia nói đến nửa chừng thì đột nhiên im lặng.
Lúc này ông ta mới nhớ ra, khi đó họ chỉ mải vui vẻ vì hai đứa con của Nghiêm Thừa Trì đã chết, không còn ai có thể đe dọa đến địa vị của Cổ Thuận nữa, nhưng lại không chú ý tới rằng, cái đám tang mà nhà họ Dương được giao toàn quyền xử lý, hình như cũng không hề được tổ chức.
Không phải chúng đã...
chúng không thể nào còn sống được...
Nghiêm Thịnh như bị kích thích đến ngu người, một lúc lâu sau mới bật ra được một câu không đầu không đuôi.
Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ chẳng thể hiểu được ý của ông ta, nhưng Nghiêm Thừa Trì hiểu.
Nhất thời, ánh mắt ông ta nhìn Nghiêm Thừa Trì chứa đầy vẻ kinh hoàng.
Nét mặt của Nghiêm Thịnh cũng đã rất khó coi, cố hết sức kìm nén,
Chúng không hề chết, vậy thì tại sao...
Tại sao lại lừa các người, phải không?
Nghiêm Thừa Trì lạnh lùng ngắt lời Nghiêm Thịnh, lại ngồi xuống ghế, rồi một trái một phải bể hai đứa bé lên, để hai con ngồi trên đùi mình, sau đó mới từ từ nhìn sang Nghiêm Thịnh, ánh mắt lạnh lùng, nụ cười giễu cợt.
Nhìn thấy con của tôi không chết, mà tại sao bác lại không được vui thế này? Nhà họ Nghiêm của chúng ta có người nối dòng rồi, không cần phải nhận một đứa trẻ không rõ nguồn gốc về làm người thừa kế nữa, bác nên rất mừng mới phải chứ.
Chắc bác phải vui lắm, vui quá mức, nên mới quên cười đúng không?
Giọng điệu của Nghiêm Thừa Trì rất bình tĩnh, nhưng lại sặc mùi chất vấn.
Nghiêm Thịnh sững sờ mất mấy phút, mới mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, muốn hỏi Nghiêm Thừa Trì, nhưng rồi lại sợ rằng mình quá đa nghi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.