Chương 1290: Tất cả đều là sự sắp xếp tốt nhất (2)


Trước ánh mắt đánh giá của Hạ Hoa, cả người anh không hiểu sao trở nên cứng đờ, hơi khẩn trương bước về phía trước, kính cẩn gọi.

Ba.


Một từ đơn giản nhưng thể hiện sự tôn trọng vô bờ.

Nghiêm Thừa Trì đã từng tiếp xúc với Hạ Hoa vào bốn nă3m trước.
Nắm tay xuôi bên người hơi siết lại, lòng bàn tay đầy mồ hôi vì căng thẳng.
Thấy Hạ Hoa vẫn không nói gì, trán anh bắt đầu lấm tấm mồ hôi, có cảm giác áp lực như một người con rể sắp bị ba vợ đánh.
Trước đây không cảm thấy gì, nhưng bây giờ anh đã có công chúa nhỏ, mỗi lần nghĩ đến chuyện sau này sẽ có một người đàn ông cướp đứa con gái quý báu của mình đi, Nghiêm Thừa Trì lại rất muốn giết người.
Có thể tưởng tượng được, năm đó khi họ vừa yêu nhau, lúc Hạ Trường Duyệt đưa anh về nhà, Hạ Hoa chỉ lạnh lùng nhìn chứ không đánh mắng gì anh là có thể thấy ông đã bao dung đến nhường nào rồi.
Hạ Hoa không đáp, Nghiêm Thừa Trì cũng không dám đứng thẳng dậy, mà cứ cứ hơi cúi người.
Chờ một lúc rất lâu, anh mới mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn.
Khi đó Hạ Hoa vẫn còn là một người đàn ông đáng kính trên thương trường.
Đối với một sinh viên đại học vẫn 9chưa rời khỏi ghế nhà trường như Nghiêm Thừa Trì, không thể nghi ngờ, ông là một tấm gương thành đạt.
Bốn năm trôi qua, Nghi6êm Thừa Trì đã trở thành một huyền thoại không ai sánh bằng trên thương trường, nhưng anh vẫn chào hỏi Hạ Hoa với sự khiêm tốn vô cù5ng.
Nghe vậy, Nghiêm Thừa Trì hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra ánh mắt Hạ Hoa rất bình lặng, không hề có cảm xúc vui buồn hờn giận, nhưng ánh mắt dành cho anh lộ ra sự vui vẻ.
Hạ Trường Duyệt cầm tay Hạ Hoa, thấy mặc dù Hạ Hoa đã có thể mở mắt và nghe thấy lời họ nói, nhưng dường như ông hoàn toàn không thể phản ứng.
Cô lại không kìm lòng được lo lắng nhìn sang Dương Mộc Nhã.
Nhưng khi nghĩ tới đối phương là ba của Hạ Trường Duyệt, anh lại không dám vô lễ, chỉ có thể tiếp tục cúi người chờ đợi.

Nghiêm Thừa Trì, cậu đứng dậy trước đi.
Không phải ba Duyệt Duyệt gây khó dễ cậu đâu, chỉ vì ông ấy vẫn chưa nói được thôi.
Dương Mộc Nhã ở bên cạnh bất ngờ cất lời.

Mẹ, ba làm sao vậy?

Nghe thấy tiếng mẹ của cô, ánh mắt Hạ Hoa khẽ lóe lên, có chút sửng sốt pha lẫn bất ngờ, ngay sau đó, mang tâm trạng phức tạp nhìn về phía Dương Mộc Nhã.
Ông có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói được, chỉ có thể phát ra những âm thanh vỡ vụn.

Giáo sư Ross nói rằng ba con đã tỉnh, nhưng vụ tai nạn xe năm đó khiến cho các cơ quan trong cơ thể ông ấy bị tổn thương.
Tuy não bộ đã phục hồi ý thức, nhưng không có nghĩa là các chức năng của cơ thể có thể hoạt động bình thường trở lại.
Muốn phục hồi hắn thì cần phải có thời gian từ từ điều dưỡng, không thể nôn nóng.

Dương Mộc Nhã bình tĩnh trở lại, lau đi nước mắt trên má, thì lại như nhận ra mình có vẻ thất thố, muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện chân đau dữ dội.


Mẹ, vết thương trên chân mẹ...
Hạ Trường Duyệt vừa mới cất lời thì nhìn thấy hộ lý đi vào,
Bà Dương, vết thương ở chân bà phải được xử lí ngay lập tức, không thể kéo dài thêm nữa.
Hộ lý là người chứng kiến rõ ràng tình cảnh khi Hạ Hoa tỉnh lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.