Chương 1299: Tôi đã chuẩn bị cho ông một món quà lớn (3)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 532 chữ
- 2022-02-14 04:01:57
Sau đó, không cho Dương Mộc Nhã cơ hội lên tiếng, Hạ Trường Duyệt kéo Nghiêm Thừa Trì lên tầng.
Đến cửa phòng, cô thở hắt ra. <8br>
Không biết mẹ có phát hiện ra là em cố ý để mẹ chăm sóc ba không...
Có vài người đi qua là bỏ lỡ nhau, có người thì vẫn còn c3ơ hội.
Cô hi vọng Dương Mộc Nhã có thể tháo gỡ những điều vướng bận trong lòng.
Bà ấy sẽ hiểu em thôi.
Nghiêm Thừa T9rì hé môi, cúi đầu hôn Hạ Trường Duyệt, đặt tay lên vai cô đẩy vào phòng, đóng cửa lại!
Ông Hạ đã tỉnh lại, có điều giờ không nói được.
Ông ấy muốn diễn đạt gì đó nhưng tôi không hiểu, đang chuẩn bị đi báo cho bà và cô Hạ.
Hộ lý cung kính nói.
Hạ Hoa há miệng nhưng không phát ra âm thanh.
Quản gia không hiểu, nhưng Dương Mộc Nhã chỉ cần liếc mắt đã nhận ra, nên sa sầm mặt.
Không cần báo cô Hạ, tôi vào là được.
Dương Mộc Nhã dứt lời, quản gia đẩy bà vào phòng bệnh.
Một mình Hạ Hoa ngồi trên giường bệnh, hai mắt mở to, đờ đẫn nhìn trần nhà.
Trong phòng khách, Dương M6ộc Nhã nhìn hai người họ rời đi mà nhíu chặt mày.
Giờ bà rất giống cô Cả nhà họ Dương cao cao tại thượng, uy chấn giới thương trường năm nào.
Thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt Hạ Hoa, Dương Mộc Nhã không khỏi nhếch mép tự giễu.
Tôi sinh ra nó, ông dựa vào cái gì mà cướp nó khỏi tay tôi, dựa vào cái gì mà vứt bỏ tình yêu của hai chúng ta, bỏ lại tôi, còn lấy đi đứa con của tôi? Con của một mình ông, còn người mẹ như tôi thì là gì?
Dương Mộc Nhã kích động, hai tay siết chặt, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.
Bà tìm kiếm nhiều năm như vậy không chỉ vì không cam lòng, mà vì từ đầu đến cuối, bà luôn nghĩ người đàn ông bà yêu sẽ không lạnh lùng vô tình như vậy.
Vì thế, dù oán dù hận, bà không bao giờ từ bỏ việc kiểm tìm.
Nghe tiếng bước chân, ông muốn quay đầu nhưng cử động khó khăn, đành chờ quản gia đẩy Dương Mộc Nhã đến trước mặt.
Thấy là tôi, không phải Duyệt Duyệt thì ông thất vọng nhỉ?
Dương Mộc Nhã nghỉ ngơi nên giờ sức khỏe đã khá hơn nhiều, quần áo cũng chỉnh tề.
Mãi lúc sau, bà mới gọi quản gia đưa mình đến phòng bệnh ở hậu viện.
Vừa đến cửa, bà gặp một hộ lý bước từ phòng bệnh ra.
Thấy Dương Mộc Nhã, hộ lý trẻ tuổi vội vàng cúi người ân cần hỏi thăm,
Ông ấy tỉnh chưa?
Dương Mộc Nhã nén lo lắng để hỏi.
Ông nói: Duyệt Duyệt là con gái của mình tôi.
Vệ Kinh Tư, nó cũng là con tôi.
Nhưng hôm nay, Hạ Hoa biết được chuyện những năm qua từ Hạ Trường Duyệt nhưng lại không hề thấy xấu hổ với bà, mà còn nói câu này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.