Chương 1317: Thử nghiệm, ra tay trước để giành ưu thế (5)



Trước hết vớt bỏ lớp dầu trên mặt rồi hãy thả khoai vào.
Dương Mộc Nhã hơi chống tay lên xe lăn, đứng lên nhìn qua, mới nói.
8
Tất cả nguyên liệu nấu ăn đều đã chuẩn bị xong.

Thấy canh gà còn phải hầm thêm mấy canh giờ nữa mới xong, quản gia muố3n đẩy bà về phòng nghỉ ngơi, nhưng Dương Mộc Nhã không chịu.

Bà kiên quyết muốn đích thân trông chừng nồi canh, không cho 9ai động vào.
Quản gia trong một lúc không phản ứng kịp, nhưng Dương Mộc Nhã liếc sơ đã hiểu ngay.
Ông ấy hỏi quản gia: Rốt cuộc ai đã nấu canh? Dương Mộc Nhã rơm rớm nước mắt.
Bà cắn môi mới không để mình phát ra tiếng.
Không phải ông hận bà sao? Tại sao hơn hai mươi năm, ông vẫn có thể nhận ra canh bà nấu khác với canh của người khác nấu?
Ông Hạ, sao ông không uống nữa? Ông không thích mùi vị của canh sao?
Hộ lý chần chừ không muốn nói, nhưng thấy Hạ Hoa chỉ nhìn quản gia, nên hỏi.
Nghe thấy vậy, Dương Mộc Nhã lại mím chặt môi, ngẩng đầu nhìn ông.
Hạ Hoa dường như không nghe thấy hộ lý nói gì, chỉ đang chờ quản gia trả lời.
Quản gia đau lòng nhìn bà, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn im lặng, bưng canh gà nhanh chóng đi qua phòng bệnh của Hạ Hoa.
Dương Mộc Nhã một mình đẩy xe lăn ra ngoài.
Câu Hạ Trường Duyệt nói Hạ Hoa vẫn còn yêu bà giống như một lời nguyền, không ngừng vang lên bên tai bà.
Ngay cả việc nêm muối nhỏ nhặt, bà cũng kiên quyết tự làm.
Nồi nước dùng nấu xong cũng đã hơn nửa ngà6y trời, bà đều ở trong bếp.

Ông nhờ người đưa qua đó, đừng nói là tôi làm.
Dương Mộc Nhã nhìn canh gà tỏa hương ở trước 5mặt, bình tĩnh sai bảo quản gia.
Bà cắn môi, đột nhiên cảm giác xúc động dâng lên trong lòng, muốn đi tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Dương Mộc Nhã tự đẩy xe lăn, từ từ đi về phía hậu viện.
Vừa đến cửa phòng bệnh của Hạ Hoa, bà nghe tiếng nói chuyện ở bên trong.
Vừa uống một ngụm, sắc mặt của Hạ Hoa hơi thay đổi.
Uống đến thìa thứ hai, đột nhiên ông ngừng lại, nhíu mày, dường như phát hiện ra gì đó.
Hạ Hoa chợt quay đầu về phía quản gia, há miệng, định nói gì đó.

Ông Hạ, Giáo sư Ross nói ông có thể ăn thức ăn lỏng, đây là canh gà nhà bếp vừa nấu, ông nếm thử xem, có hợp với khẩu vị của ông không.
Quản gia quả nhiên nghe theo lời dặn của Dương Mộc Nhã, không để lộ câu nào.
Trời xui đất khiến, Dương Mộc Nhã đẩy xe lăn đến gần cửa phòng, nhìn vào khe cửa chưa đóng chặt thì trông thấy Hạ Hoa đang ngồi dựa vào đầu giường.
Hạ Hoa chưa thể cử động chân tay, là hộ lý bưng bát canh bón cho ông uống.
Ban đầu quản gia không hiểu ý của ông, nhưng về sau chợt hiểu, ông khó xử đứng tại chỗ, không biết nên nói thật hay nói dối.


Rầm...


Dương Mộc Nhã đột nhiên đưa tay đẩy cửa phòng ra, đẩy xe lăn đi vào trong.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.