Chương 1371: Nghiêm thừa trì mất hồn! (8)


Nhưng tay chân của ông hồi phục khá nhanh, bây giờ ông đã có thể khẽ giơ tay lên, thậm chí cố gắng lấy đồ vật.


Ông Hạ, hôm n8ay trời rất đẹp, bây giờ tôi đẩy anh ra ngoài phơi nắng nhé.
Hộ lý đỡ Hạ Hoa ngồi lên xe lăn, nhìn sườn mặt cương nghị của ông, mà 3không khỏi đỏ mặt.
Tuy cơ thể có chút yếu ớt vì nằm trên giường bệnh lâu năm, nhưng ông vẫn rất điển trai, không hề giống một người đã hơn 5bốn mươi, mà lại giống một quý ông thành đạt ngoài ba mươi tuổi hơn.
Người đàn ông thế này là nam tính nhất, quyến rũ nhất.
Bất cứ ai nhìn thấy đều sẽ không tin được rằng bà chính là thiên kim nhà họ Dương, người được mệnh danh là tài nữ chấn thương trường mà ai cũng phải nể sợ.
Hạ Hoa đắm chìm trong ký ức, cứ ngẩn người nhìn nước tuyết trên cành tí tách nhỏ xuống một lúc lâu.

Vệ Kinh Tư, sau này mùa đông hằng năm, chúng ta đều sẽ cùng nhau ngắm tuyết nhé, có được không? Khi vào đông thì ngắm tuyết và đắp người tuyết, đến khi khí trời ấm lên thì chúng ta sẽ xem tuyết tan.
Dương Mộc Nhã thích xem tuyết tan, bởi vì bà nói rằng tuyết tan là khí hậu ấm lên, như thế thì da tay của ông sẽ không còn nứt nẻ nghiêm trọng nữa.
Hạ Hoa vô thức cúi đầu nhìn đôi tay hiện giờ của mình.

Vệ Kinh Tư, tay anh không thể bị lạnh được, để em đắp cho, anh chỉ cần nhìn là được.

Vệ Kình Tư, người tuyết em đắp có giống anh không?

Vệ Kinh Tư, hôm nay em đã tự đắp người tuyết rồi, nên không đi nổi nữa.
Anh cõng em về được không?

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người rơi vào trạng thái thực vật lâu như vậy mà vẫn trông không 9hề giống bệnh nhân như Hạ Hoa.
Thậm chí ông chỉ ngồi lẳng lặng trên xe lăn thôi mà cũng toát ra khí chất cao quý và chững ch6ạc.

Vệ Kinh Tư...

Khi gọi tên ông, bà luôn làm nũng như một đứa trẻ.
Đến khi ông hoàn hồn thì lại phát hiện dưới gốc cây bạch quả, có hai người đang ngồi uống trà bên nhau.
Một người là Dương Mộc Nhã, còn người kia là đàn ông? Con người của Hạ Hoa hơi co rút lại, bàn tay đặt trên xe lăn nhanh chóng siết chặt, nhưng vẫn kiềm chế, không bảo hộ lý đẩy mình tới đó.
Nằm trên giường bệnh quanh năm nên đôi tay ông đã không còn bị nứt nẻ nữa.
Trước kia, vào mùa tuyết rơi hằng năm, mỗi khi đắp người tuyết cùng con gái của họ, ông đều nhớ tới dáng vẻ bà khoe khoang bên tai mình.

Ông Hạ, ông xem, tuyết trong sân cũng đã tan, thời tiết đúng là đang ẩm lên rồi kìa.
Hộ lý vừa dứt lời, ánh mắt Hạ Hoa đã dừng trên cây bạch quả.
Tuyết đã bắt đầu nhỏ giọt, đôi mắt ông lóe sáng, bên tai dường như vang vọng giọng nói trong trẻo năm nào.

Đã nhiều năm như vậy mà bà vẫn thích loại trà hoa này sao? Mấy năm qua tôi vẫn ở gần nhà cũ của nhà họ Nghiêm, biết một nơi trên phố đi bộ bán trà hoa rất ngon, tôi mang đến cho bà thử nhé?


Luật sư Lâm cầm tách trà mà Dương Mộc Nhã rót cho mình, nhấp một ngụm rồi cười nói.

Nghe thế, ánh mắt Hạ Hoa khẽ lóe lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.