Chương 1372: Nghiêm thừa trì mất hồn! (9)


Nhưng bây giờ bà lại sắp đổi khẩu vị chỉ vì một câu nói vu vơ của người khác.

Xem ra ở trong lòng bà, ông cũng chỉ nh8ư hương trà hoa thoảng qua mà thôi.
Tôi đã từng nhận ân tình của ông cụ Nghiêm, cho nên muốn hoàn thành nguyện vọng cuối cùng báo đáp giúp ông ấy mà thôi.
Lâm Hoa nói, ánh mắt nhìn Dương Mộc Nhã càng trở nên ấm áp hơn.
Ngay từ nhiều năm về trước, ông vừa gặp đã thương Dương Mộc Nhã.

Thật ra, từ lâu tôi đã...


Khụ...
Sau lưng hai người đột nhiên vang lên tiếng ho khan, đúng lúc cắt ngang lời bày tỏ của Lâm Hoa.
Chỉ là vào lúc đó, trong những người thích Dương Mộc Nhã, còn có Nghiêm Thịnh.
Mà ông chỉ là một luật sư, làm việc cho ông cụ Nghiêm, nên đương nhiên không dám tranh giành phụ nữ với cậu chủ nhà mình.
Người đàn ông tài hoa này xứng đáng được mọi người kính trọng.

Không vất vả.
Vậy nên năm xưa, khi bà đưa ra quyết định đó, bà cũng chẳng cảm thấy đau lòng ch3út nào phải không?
Thật ra nhiều năm qua, tôi chưa bao giờ dám nghĩ, kiếp này mình vẫn còn có cơ hội được ngồi thưởng trà v9ới bà thế này cả.
Luật sư Lâm như nhớ lại chuyện của nhiều năm trước, trong lòng có chút xúc động.
Ánh mắt ông nhìn6 Dương Mộc Nhã mang theo sự xúc động không thể che giấu.
Về sau, chuyện tình cảm của bà cũng khiến cho rất nhiều người thổn thức.
Lâm Hoa thật không ngờ ông trời lại cho mình cơ hội gặp lại Dương Mộc Nhã sau nhiều năm như thế.
Luật sư Lâm ngây người ra, nhất thời quên cả dời mắt đi.
Một lúc sau, thấy Dương Mộc Nhã ngẩng đầu lên, ông mới chột dạ vội cúi đầu uống trà.
Những năm qua vất vả cho ông rồi.
Dương Mộc Nhã nhẹ nhàng nói, giọng điệu mang theo sự kính nể.
Mặc dù Lâm Hoa chỉ là một luật sư, nhưng những gì ông ấy làm cho nhà họ Nghiêm đã vượt quá chức trách của một luật sư.
Dương Mộc Nhã chỉ lặng im ngồi đó, cả người toát ra vẻ ung 5dung trầm tĩnh, mang đầy khí chất dịu dàng tao nhã, cầm tách trà, chậm rãi thưởng thức.
Khói trắng lượn lờ bốc lên từ miệng tách, làm mờ gương mặt bà, trông càng mờ ảo, gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.
Hơn nữa, trên cả thích, ông càng tán thưởng bà hơn.
Tán thưởng vẻ đẹp của bà, sự thông minh, thái độ mạnh mẽ và quyết đoán không thua gì cánh mày râu của bà.
Có khoảnh khắc, ông đã cảm thấy ông trời đang cho mình một cơ hội, muốn để ông bù đắp sự hối tiếc năm xưa vì đã không có đủ dũng khí theo đuổi bà.
Lâm Hoa nhìn Dương Mộc Nhã rồi bất giác nói.

Thật ra, tôi cũng rất ngạc nhiên.
Khi ấy, sau khi ông biến mất, tất cả mọi người đều nghĩ rằng ông đã chết.
Cuộc sống này đây mai đó suốt bao năm, nếu đổi lại là người khác chắc khó mà chịu đựng được.
Nhưng ông vẫn không hề dao động, kiên định với lời hứa năm xưa với ông cụ Nghiêm.
Hai người kia đồng loạt sửng sờ, quay đầu nhìn ra sau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.