Chương 139: Cục cưng bự đến tìm anh
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 749 chữ
- 2022-02-04 08:16:49
Đứa bé lần trước.
Nghiêm Thừa Trì giật mình, bất chợt ngẩng đầu.
Khuôn mặt mê hoặc của anh trong ánh sáng mờ ảo hiện ra vẻ bất ngờ, cặp môi mỏng mấp máy,
Ông nói Cục cưng bự à?
Cậu nhóc mới khoảng ba tuổi nhưng giỏi diễn xuất đó sao! Nhóc con đó dám đến tìm anh.
Nghiêm Thừa Trì buông nhẹ Hạ Trường Duyệt ra, từ từ đứng dậy khỏi giường.
Cục cưng bự gì?
Đôi mắt trong veo của Hạ Trường Duyệt lấp lánh, cô khẽ ngạc nhiên nhìn gương mặt tươi cười của Nghiêm Thừa Trì.
Trực giác nói cho cô biết, đứa bé có thể khiến Nghiêm Thừa Trì gọi là Cục cưng bự nhất định là đứa bé anh rất thích.
Nhưng anh có con rồi sao? Hạ Trường Duyệt lo lắng trong lòng.
Không hiểu sao cô chợt nhớ đến hai cục cưng của mình.
Lúc hai đứa còn nhỏ, cô muốn phân biệt hai nhóc đáng yêu đó nên cũng đã gọi Hãn Hãn là Cục cưng bự.
Không đâu, hiện giờ anh Hãn đang ở biệt thự của An Thần Húc, cậu nhóc chưa từng gặp Nghiêm Thừa Trì thì sao có thể đến nhà của Nghiêm Thừa Trì được? Hạ Trường Duyệt tự dỗ dành mình nhưng vẫn nôn nóng ngồi dậy, đi ra cửa còn nhanh hơn cả Nghiêm Thừa Trì.
Cô rất muốn biết, rốt cuộc đứa bé có thể khiến Nghiêm Thừa Trì tươi cười ngay tức khắc trông như thế nào.
Hạ Trường Duyệt vừa đến cạnh cửa, thò đầu ra ngoài nhìn ngó thì ngay lập tức đã bị kéo mạnh trở lại.
Cánh tay cứng rắn của Nghiêm Thừa Trì vừa cử động thì anh đã nhanh chóng quay người đè cô vào bức tường cạnh cửa.
Em muốn đi đâu?
Anh cúi đầu, đôi mắt quyến rũ nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Trường Duyệt.
Có người tìm anh, sao anh không đi gặp?
Hạ Trường Duyệt bị anh đè chặt bả vai nhưng vẫn không khỏi tò mò nhìn ra bên ngoài.
Chẳng phải quản gia đã nói có đứa bé đến tìm anh sao? Sao không thấy người vậy?
Nghiêm Thừa Trì, anh có con rồi à?
Hạ Trường Duyệt nghẹn nơi yết hầu.
Khi nói ra những lời này, tim cô chợt nhói đau.
Cô chưa từng nghĩ đến tình huống này, nhưng vừa rồi khi nghe quản gia nói, thật sự cô đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
Bọn họ xa nhau bốn năm, bên cạnh anh không thể không có phụ nữ nào khác, có khi, cũng có con rồi...
Mặt em còn đau không?
Nghiêm Thừa Trì không trả lời mà hỏi lại.
Ngón tay thon dài của anh vuốt ve mặt cô, anh nói một cách ẩn ý,
Em thành thật trả lời tôi câu hỏi này, tôi sẽ nói em biết.
Anh thử tự đánh mình một cái là sẽ biết ngay có đau hay không.
Hạ Trường Duyệt đẩy cánh tay anh ra, định đi ra cửa, nhưng cô vừa ra đến ngoài thì lại bị anh kéo lại.
Ai cho phép em ra ngoài? Vết thương trên mặt em vẫn chưa khỏi, cần phải nghỉ ngơi.
Khi nào đến giờ cơm tối, tôi sẽ sai người gọi em xuống.
Nói xong, anh bảo quản gia canh cửa, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Hạ Trường Duyệt cũng định đi theo ra ngoài, nhưng cánh cửa đã đóng sập trước mặt cô.
Cô cuống đến độ giậm chân giậm cẳng,
Nghiêm Thừa Trì, tôi vừa ngủ dậy, anh cho tôi ra ngoài đi...
Anh chỉ để lại cho cô bóng lưng lạnh lùng, hoàn toàn biến mất trước mắt cô.
Trong phòng khách, cậu nhóc lúc trước đang ngồi trên ghế xô pha đã biến mất.
Thân hình cao lớn của Nghiêm Thừa Trì đứng phía trước, anh đảo mắt một vòng, sau đó nhướng mày, lạnh lùng lên tiếng,
Người đâu?
Quản gia theo sau xuống lầu, phát hiện cậu nhóc lúc nãy đang ngồi ngoan ngoãn trên xô pha nay đã biến mất, cũng ngày người ra.
Thoáng trông thấy ánh mắt u ám của Nghiêm Thừa Trì, quản gia vội vàng cúi người.
Cậu Trì, vừa rồi cậu bé còn ở đây.
Tôi đã bảo cậu bé ngồi đợi một lát, thấy cậu bé đồng ý nên tôi mới lên lầu...
Ông bảo một đứa bé ba tuổi ngoan ngoãn ngồi yên à?
Nghiêm Thừa Trì nhíu mày, trừng mắt liếc quản gia.
Còn ngẩn ngơ ở đó làm gì? Đi tìm xem nhóc tì đó đang ở đâu?