Chương 1417: Nếu như đây là yêu (4)


Còn bây giờ...

Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa yêu và không yêu?

Hạ Hoa bế tắc.
Hù!
Dương Mộc Nhã thầm hừ lạnh, thấy Hạ Hoa cuối cùng cũng uống hết thuốc, bà không muốn ở lại để chuốc bực cho mình, bèn quay người định rời đi.

Bà Dương, ông Hạ cần lau mình.
Ngay khi Dương Mộc Nhã đi tới cửa, hộ lý đột nhiên nhắc nhở.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hạ Hoa và Dương Mộc Nhã.
Muốn lau mình cho Hạ Hoa, trước tiên phải cởi quần áo...
Bầu không khí nháy mắt trở nên lúng túng.
Nghĩ thế, Dương Mộc Nhã liền quay lại không chút do dự...
Bà khẽ cắn môi, không muốn tỏ ra yếu thể trước mặt Hạ Hoa, bèn đi tới, bắt đầu cởi cúc áo đồng phục bệnh nhân của ông.
Trông thấy lồng ngực gầy gò của ông, ngón tay bà bắt đầu không ngừng run rẩy.

Nhìn cái gì? Đừng tưởng là tôi sợ ông, là Duyệt Duyệt về, tôi không muốn để con gái hiểu lầm là tôi ngược đãi ông.
Không phải chỉ là lau mình thôi sao, lau thì lau, không lau đi một lớp da của ông, tôi không phải là Dương Mộc Nhã

Nói xong, Dương Mộc Nhã nhìn về phía hộ lý.

Ông Hạ, ông không sao chứ?8
Hộ lý lấy lại tinh thần, vội vàng đi tới, rót một cốc nước cho Hạ Hoa, chắc chắn rằng ông không bị sặc mới thở phào nhẹ nhõm.
3
Dương Mộc Nhã đứng một bên, nhìn dáng vẻ khẩn trương và cốc nước trên tay hộ lý, trong đầu không hiểu sao lại hiện lên cảnh Hạ H9oa rót nước cho cô ấy vừa rồi, trong lòng không hiểu sao lại nổi cơn ghen.
Thoáng nhìn Hạ Hoa vì nuốt chửng thuốc mà nghẹn đ6ỏ mặt, bà lại càng khó chịu hơn.
Nhiều thuốc như vậy, ông cứ thế mà cố nuốt, thật sự không muốn tiếp xúc với bà như vậy sao?5

Tôi đi múc nước.
Hộ lý lấy lại tinh thần, vội vàng đi ra ngoài.
Rất nhanh, tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Biết thói quen của Hạ Hoa, hộ lý bỏ đồ xuống là đi ngay.

Ai thích lau cho ông ấy thì lau!
Quát xong, Dương Mộc Nhã liền quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bà bỏ đi không chút do dự, ánh mắt Hạ Hoa tối xuống, nhưng một giây sau, lại thấy Dương Mộc Nhã quay lại.
Ông ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chẳng qua là Hạ Hoa không nói với Dương Mộc Nhã điều này.
Bởi vậy, Dương Mộc Nhã chỉ nghĩ là ông cố tình tìm bà, biết bà ở nhà, nên cố ý sai bảo bà.
Nghe hộ lý nói thế, bà lập tức quay đầu trùng Hạ Hoa bằng ánh mắt hung dữ.
Có phải ông thật sự sợ bà hôn ông đến mức phải cố uống hết thuốc không...
Bà cứ thể để ông ghét bỏ bà sao?
Hơn hai mươi năm trước, khi bọn họ ở bên nhau, người mỗi ngày ôm hôn bà đều là ông!
Từ lúc tỉnh lại, Hạ Hoa không muốn để hộ lý đụng vào người mình.
Hằng ngày, hộ lý phải kêu Dương Mộc Nhã tới.
Nếu Dương Mộc Nhã không tới, ông thà ở bẩn cũng không muốn để hộ lý lau người cho.
Dương Mộc Nhã đứng ở bên giường, cầm khăn lông mà hộ lý vừa đưa cho, hơi đỏ mặt.
Da bà vốn trắng, nên đỏ mặt lên là thấy rất rõ.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới, nếu bà không lau người cho ông, những cô gái khác sẽ thấy dáng vẻ trần như nhộng của ông.
Vừa rồi sao bà lại quay lại nhỉ?

Bây giờ, quả thực là đâm lao phải theo lao, nếu bị ông phát hiện bà đang xấu hổ, nhất định sẽ bị cười nhạo.

Hơn nữa, nói không được, ông sẽ còn đắc ý tưởng rằng bà vẫn còn yêu ông...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.