Chương 1419: Nếu như đây là yêu (6)


Đây có lẽ là lần đầu tiên ông chủ động đến gần bà từ khi bọn họ trùng phùng đến nay.

Dương Mộc Nhã nuốt nước bọt, chờ đợi Hạ Hoa lên t8iếng, nhưng đợi hồi lâu, Hạ Hoa vẫn chưa có ý muốn nói gì, chỉ nắm thật chặt tay bà không buông.
Những lời nói lên đến miệng, ông mới phát hiện, ông y như một kẻ hèn nhát, hoàn toàn không có can đảm để hỏi.
Ông sợ sẽ nhận được câu trả lời vô tình từ bà.

...
Tim Dương Mộc Nhã đập thình thịch.
Hai người vừa chạm mắt, bà lập tức liền hiểu ý của Hạ Hoa.
Trong lòng Hạ Hoa cũng rất mâu thuẫn.
Có không cam lòng, có oán hận, nhưng thấy Dương Mộc Nhã rõ ràng là đang nén giận, nhưng vẫn chăm sóc ông từng li từng tí, khiến ông đột nhiên có sự mong chờ, muốn chính miệng hỏi bà xem năm đó lúc quyết định làm vậy, bà có nghĩ tới ông hay không...
Thượng Lăng Tư thì chậm hơn Dịch Hải Âm một bước, nhưng khí thế lại kiêu ngạo hơn rất nhiều.
Bộ âu phục màu đỏ làm ngũ quan gian tà của anh ta càng trở nên mê người.
Chiếc xe đi đầu mở cửa ra, Dịch Hải Âm dẫn đầu bước xuống, nhanh chóng đi vòng qua ghế lái phụ, bể Nhan Linh đang mang thai từ trong xe ra.
Kiểu đàn ông chiều vợ điển hình, càng làm người ta bị thu hút bởi khí chất dịu dàng và ánh mắt cưng chiều của anh.
Không phải ông muốn đuổi bà đi, mà là bảo bà đẩy ông ra ngoài...
Những chuyện này, bình thường đều do hộ lý làm, Dương Mộc Nhã biết ông không thích bà tới gần, nên luôn cố gắng tránh xa bà.
Dương Mộ6c Nhã đanh mặt, đang định giận hơn thì lại nghe Hạ Hoa lặp lại.

Ra ngoài.
Nói xong, ông ngẩng đầu lên nhìn Dương Mộc Nhã, ánh mắt b5ình thản.
Cổng sắt lớn của nhà họ Dương kéo ra.
Hai hàng xe xếp thành hàng ngay ngắn, dừng trước cổng lớn của nhà họ Dương.

Ra ngoài.


...
Ông muốn bà đi thì buông tay ra là xong, chứ vừa nắm lấy tay bà không buông, vừa đuổi bà đi là sao?
Đùa bà ư?
Nắng ấm mùa đông chiếu lên người rất dễ chịu, khiến người ta muốn lười biếng.
Dương Mộc Nhã đẩy ông đến dưới cây ngân hạnh, còn mình thì ngồi lên ghế xích đu.
Nhưng bây giờ, Hạ Hoa lại chủ động lên tiếng kêu bà đẩy ông ra ngoài phơi nắng.
Rốt cuộc ông đang nghĩ gì?

Nếu ông đã không sao, vậy tôi đi đâ3y.
Dương Mộc Nhã chờ không nổi nữa, lạnh lùng nói.
Dứt lời, ánh mắt của Hạ Hoa hơi lóe lên, môi mấp máy.
Hai người yên lặng ngồi đối mặt nhau, không trao đổi với nhau câu nào, nhưng không hiểu sao xung quanh lại tản ra bầu không khí ấm áp khó tả.

Phu nhân, cậu Dịch và ngài Thượng đã tới!
Quản gia bỗng đi tới bên cạnh Dương Mộc Nhã thông báo.

Ông nói thêm một chữ là chết sao, nhất định phải để tôi đoán vậy hả?
Dương Mộc Nhã oán trách nhưng vẫn đỡ Hạ Hoa ngồi lên xe lăn, đẩy ông ra khỏi phòng bệnh.
Trong sân bệnh viện, ánh nắng vừa phải.
Anh ta đeo kính râm, thắt cà vạt đỏ, đút một tay vào túi quần, chậm rãi bước ra khỏi xe, gảy gảy cái trán đẹp trai rồi mới đưa tay tháo kính râm xuống, ném vào trong xe, cất bước đi vào trong.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.