Chương 1437: Quãng đời còn lại, có em thì có tình yêu! (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 536 chữ
- 2022-02-15 03:49:25
Nhưng hôm nay các món ăn đã bắt đầu dọn lên, mà bà vẫn chưa xuất hiện.
Còn Hạ Hoa nữa.
Nhiều năm như thế, bà vẫn không ngừng tìm kiếm, nhưng Hạ Hoa lại cưới người khác, sống hạnh phúc...
Bà chủ chỉ hỏi ông Hạ mấy câu, nhưng ông Hạ không chịu nói, tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
Quản gia khó xử nói.
Hạ Trường Duyệt trông thấy mà hơi giật mình.
Khi ánh mắt này của anh xuất hiện, thì có người sẽ gặp chuyện không may.
Quản gia lập tức biến sắc.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, ông xoay người đi làm theo lời dặn.
Tuy cô đã là một đứa con trưởng thành, nhưng dù sao cũng muốn mình có chút hữu dụng
Có một cách, em có thể thử.
Ánh mắt của Nghiêm Thừa Trì lóe lên.
Nhưng không biết lần này...
Hạ Trường Duyệt còn chưa hỏi rõ thì thấy Nghiêm Thừa Trì vẫy vẫy tay với quản gia, thì thầm vào tai ông ấy mấy câu.
Nhưng sao hôm nay lại không c6ó ai xuất hiện...
Thưa cô chủ, hôm nay sau khi bà chủ rời khỏi phòng bệnh của ông Hạ thì về phòng mình, nói là k5hông muốn ăn cơm tối.
Quản gia cung kính trả lời.
Quản gia vừa nói xong, Hạ Trường Duyệt lập tức hiểu ngay.
Mỗi lần giận Hạ Hoa, Dương Mộc Nhã sẽ nhốt mình trong phòng.
...
Vậy em không thể làm gì hết sao?
Hạ Trường Duyệt nhăn mặt.
Ông muốn khuyên, nhưng không biết khuyên thế nào.
Em đi gọi hai người xuống ăn cơm.
Hạ Trường Duyệt vừa đứng dậy khỏi ghế, Nghiêm Thừa Trì đã kéo cô lại.
Bây giờ Hạ Hoa đã c8ó thể rời phòng bệnh, vì muốn giúp quan hệ của hai người hòa nhã hơn nên Hạ Trường Duyệt không để quản gia mang cơm đến p3hòng bệnh của ông mà đẩy ông đến thẳng phòng ăn, để cả nhà bọn họ cùng nhau ăn cơm.
Hai ngày nay, tuy Hạ Hoa và D9ương Mộc Nhã không nói chuyện trên bàn ăn, nhưng ít ra cũng không cau mày trợn mắt.
Còn ông Hạ...ý của ông Hạ là không muốn tới phòng ăn, mà bảo hộ lý mang cơm đến thẳng phòng bệnh cho ông ấy.
Bọn họ lại giận nhau rồi sao?
Lúc này ba mẹ không muốn em can thiệp đầu.
Chuyện tình cảm, chỉ có bọn họ mới có thể giải quyết.
Tuy bà vẫn nói mình không sao, nhưng Hạ Trường Duyệt biết chuyện hai mươi bốn năm này chính là khúc mắc trong lòng Dương Mộc Nhã.
Dương Mộc Nhã có nằm mơ cũng muốn biết, rốt cuộc năm đó bà đã làm sai chuyện gì mà Hạ Hoa lại nhẫn tâm ẵm mất đứa con ruột của bà đi, mai danh ẩn tích.
Ai có thể phớt lờ khi ba mẹ mình đang chiến tranh lạnh chứ?
Không phải có câu con cái là cầu nối giữa cha mẹ sao?
Vừa rồi anh nói gì với quản gia vậy?
Hạ Trường Duyệt không nghe được nên tò mò, giống như có gì đó cào trong lòng ngứa ngáy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.