Chương 1438: Quãng đời còn lại, có em thì có tình yêu! (3)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 589 chữ
- 2022-02-15 03:49:25
Không phải phổi ông có vấn đề, bị hôn mê sao?
Tôi thì nghe được bà bị uất ức, đột nhiên sốt cao, thần trí mê man...
8 Hạ Hoa nói một câu thật khó khăn, nói được một nửa thì dường như hiểu được gì đó, ông và Dương Mộc Nhã cùng ngẩng đầu nhìn Hạ3 Trường Duyệt.
Không phải con làm!
Hạ Trường Duyệt liền huơ tay, ném củ khoai lang nóng bỏng tay này cho Nghiêm Thừa9 Trì.
Lúc nãy ở phòng bệnh, ông toàn tỏ thái độ chán ghét bà, không muốn nói với bà lời nào.
Nhưng bây giờ ông lại tự nhiên thừa nhận mình quan tâm bà...
Khoan đã, ông vừa nói...
Lúc nãy chẳng qua mẹ lo ông ấy chết đi, các con vừa kết hôn lại phải chịu tang, mẹ sợ xui xẻo thôi!
Dương Mộc Nhã nhớ tới thái độ lạnh lùng của Hạ Hoa lúc nãy, nên tức giận chế giễu.
Bà biết ông không sao nên xoay người chuẩn bị đi lên lầu.
Bị Nghiêm Thừa Trì kích động đến ngơ luôn sao?
Cuộc sống không có nhiều cái hai mươi bốn năm, hai người đã bỏ lỡ một lần, lẽ nào phải đến khi biết đối phương xảy ra chuyện như lúc nãy mới bắt đầu hối hận sao?
Nghiêm Thừa Trì ôm Hạ Trường Duyệt vào lòng, nói, giọng đầy cảm khái.
Cô thật sự không biết gì cả!
Hạ Hoa và Dương Mộc Nhã đều không phải người tầm thường, nên lập tức phát h6iện cả hai đã bị gài bẫy.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười nửa miệng của Nghiêm Thừa Trì, rồi nghĩ tới lí do mình vội vã ch5ạy đến đây, cả hai không khỏi im lặng...
...
Hạ Trường Duyệt cứ nghĩ rằng bọn họ sẽ đánh cho Nghiêm Thừa Trì một trận, đang suy nghĩ nên cứu Nghiêm Thừa Trù thế nào thì nhìn thấy Hạ Hoa và Dương Mộc Nhã đều rất bình thản làm cô cũng ngày người, khó hiểu dụi dụi vào ngực Nghiêm Thừa Trì.
Ba mẹ cô...
làm sao thế?
Anh đã từng bỏ lỡ, nên anh biết chuyện đó tiếc nuối đến cỡ nào.
Anh và Hạ Trường Duyệt chỉ xa nhau có bốn năm, mà đã không thể chịu được, huống hồ gì là hai mươi bốn năm.
Ai nói mẹ quan tâm ông ấy? Ông ấy bắt cóc con gái mẹ, mẹ đã nể tình Duyệt Duyệt, không hận ông ấy là được rồi.
Tôi thừa nhận, tôi còn quan tâm đến bà...
Hạ Hoa nói thật chậm, nhưng rất có khí phách.
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lập tức khiến Dương Mộc Nhã dừng bước.
Bà kinh ngạc quay đầu lại nhìn ông, vẻ mặt hoảng sợ giống như gặp phải ma vậy!
ông còn quan tâm bà?
Dương Mộc Nhã dường như chợt hiểu ra, sững cả người.
Ông nói câu đó là có ý gì, có phải giống như bà nghĩ không?
Nếu như ông thật sự quan tâm đến bà thì năm đó tại sao lại nhẫn tâm bỏ rơi bà, ngay cả đứa con của bọn họ, ông cũng không cho bà gặp?
Ông nói dối! Ông thật sự nói dối! Vệ Kinh Tư, nếu ông quan tâm tôi thì năm đó khi tôi vừa sinh con gái ra, ông đã không bắt cóc nó đi rồi!
Dương Mộc Nhã mất hết kiềm chế xoay người, hét lên những lời đã nhẫn nhịn hai mươi mấy năm qua.
Mắt bà đỏ lên, oán hận trừng Hạ Hoa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.