Chương 144: Cậu kết hôn rồi?


Gương mặt Nghiêm Thừa Trì vẫn lãnh đạm, không lộ ra bất kì cảm xúc nào.

Anh nâng cốc cà phê bình dân lên, nhàn nhã nhấp một ng8ụm, hơi nheo mắt lại.

Cà phê bình thường nhất trong tay anh lại như thể là thứ đẳng cấp thế giới.
Mặt ông lão có rất nhiều nếp nhăn, đôi mắt già nua nhưng quắc thước, lộ rõ vẻ thông tuệ như nhìn thấu mọi thứ.
Ông ta hơi ngẩn người khi bị Nghiêm Thừa Trìnhận ra ngay lập tức.
Nhưng sau đó, ông ta nhanh chóng nheo mắt rồi từ phía sau nhóm người đi lên trước, đến thẳng chỗ Nghiêm Thừa Trì rồi ngồi xuống đối diện anh.

Ngưỡng mộ đại danh của Giáo sư Ross đã lâu.
Nghiêm Thừa Trì đứng tại chỗ, không bước về phía trước, cũng không đưa tay ra, chỉ điềm nhiên lên tiếng chào.
Ánh mắt anh dán chặt vào ông cụ mặc một bộ trang phục kiểu cách rất thông dụng đứng ở cửa.
Bộ đồ vest màu xám rất đơn giản, kết hợp với một đôi giày da đời cũ, lịch sự nhưng hoàn toàn không nổi bật.
Ông ta liếc nhìn menu trước mặt, gọi cho mình một tách cà phê.
Ánh mắt của ông ta không hề tỏ ra ác cảm đối với quán cà phê nhỏ này.

Tôi vốn không định đến đây hôm nay.
Giáo sư Ross đặt menu xuống, đôi mắt già nua nhìn Nghiêm Thừa Trì đang đứng trước mặt ông ta.
Trong quán nhỏ yên tĩnh, không gian như lắng đọng, an nhiên tự tại.

Cậu Trì, họ đến rồi.
Trợ lý Kim vừa nhìn thấy vài người bước vào cửa, lập tức kính cẩn thông báo.
Nghiêm Thừa Trì cầm cốc cà phê trên tay, hơi khựng lại, lập tức đặt cốc xuống, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Anh bạn trẻ, cậu quá ngạo mạn vô lễ rồi!
Bao nhiêu năm nay, không ai dám để ông ta chờ đợi đến bốn ngày như vậy.
Nếu không phải là Tập đoàn Nghiêm thị cam kết cung cấp chuỗi tài trợ đáng tin cậy nhất cho các thí nghiệm y khoa của ông ta, thì ông ta đã bỏ đi ngay ngày đầu tiên.
Nếu địa điểm gặp gỡ hôm nay là một nơi khác, ông ta sẽ không bao giờ đển.
Nếu không phải anh 3vô tình khẽ cau mày, trợ lý Kim thậm chí không hề nghi ngờ cốc cà phê anh đang uống vốn không phải của quán này.
Cuối cùng, s9au khi bọn họ đã đợi được bốn mươi phút, trợ lý mới nhận được tin, Giáo sư Ross và nhóm cộng sự của ông ta đã rời khỏi khách sạn, đan6g vội vã đến đây.
Vào buổi sáng, quán cà phê nhỏ không đông khách lắm, chỉ có một vài sinh viên đại học không có lớp đang uốn5g cà phê, mà hầu hết trong số họ là các cặp tình nhân.
Mấy hôm trước vợ tôi bị ốm, cần tôi ở bên cạnh chăm sóc, bất đắc dĩ lắm mới phải hoãn thời gian đàm phán.
Tôi hi vọng Giáo sư Ross sẽ bỏ qua cho.

Đôi mắt đen của Nghiêm Thừa Trìrất điềm đạm, anh chậm rãi ngồi xuống với phong thái lịch lãm.
Nhưng nó lại là một quán cà phê không bắt mắt như vậy.
Nhìn bà chủ đang bận rộn ở quầy bar, ánh mắt Giáo sư Ross thoáng thay đổi, dường như có một cảm xúc nào đó mới lóe lên trong mắt ông ta.

Xin lỗi, để Giáo sư Ross phải chờ đợi lâu rồi.
Lời nói của anh vô cùng chân thành.


Cậu kết hôn rồi?
Giáo sư Ross ngẩn người, lập tức quay sang nhìn phiên dịch.

Ông ta cho rằng tiếng Trung của mình rất tốt, không có vấn đề gì trong giao tiếp.

Nhưng bây giờ, ông ta không biết có phải mình vừa nghe nhầm không.

Thân phận của Nghiêm Thừa Trì rất đặc biệt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.