Chương 1444: Hôn lễ hoàn mĩ! (1)


Bà chưa bao giờ ngờ rằng trong hai mươi bốn năm qua, ông cũng như mình, chưa từng quên đi lời hứa năm xưa.

Người đàn ông bà yêu không 8phản bội bà, trong lòng ông chỉ có mỗi bà.
ông rõ ràng yêu tôi, vậy mà tại sao lại không đến tìm tôi.


Ông có biết nhi6ều năm qua, tôi đã tìm ông vất vả thế nào không.

Cả cuộc đời bà, khó khăn trắc trở thể nào cũng chưa bao giờ khiến bà e sợ, nhưng vì một cuộc tình bất ngờ từ cái nhìn đầu tiên với một người đàn ông, mà bà đã yêu cả nửa đời người, cũng hận nửa đời người.
Bà cứ cho rằng, cuộc đời mình sẽ kết thúc trong kiểm tìm và cô độc.
Hạ Hoa không nói được, nên vội nhìn về phía Nghiêm Thừa Trì.
Ánh mắt ông như muốn nói: Thằng nhóc nhà mi bày chuyện cho ba, giờ còn không mau cứu vãn tình hình.
Lẽ ra ông nên đợi đến khi bình phục, có thể rời khỏi xe lăn rồi lại giải thích sau.
Chứ như bây giờ, đi hai bước cũng khó khăn, nếu Dương Mộc Nhã bỏ đi, ông biết đuổi theo thể nào đây?

Ông thay tên đổi họ là để tôi không tìm được mình đúng không?


Còn đám cưới của Duyệt Duyệt thì sao? Ông biết tôi đã chuẩn bị váy cưới cho Duyệt Duyệt, nên mới có ý muốn tổ chức hôn lễ kiểu truyền thống?


Và cả lần ở trong phòng bệnh, ông vô cớ xụ mặt với tôi cũng là vì cố tình giày vò tôi?

Hạ Hoa bắt đầu có chút hối hận, hình như bọn họ làm hòa hơi sớm thì phải.

Là lỗi của tôi, sau này, tôi sẽ không buông tay bà nữa.
Đôi mắt của Hạ Hoa đỏ hoe, bàn tay to đặt sau gáy Dương Mộc Nhã, ấn bà vào lồng ngực mình.
Hai người ôm chặt lấy nhau như thể đã tìm được một nửa còn lại, một phần linh hồn còn thiếu của mình.

Ba mẹ, đã muộn rồi, Duyệt Duyệt đang mang thai, con đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước đây ạ.
Đôi mắt đen láy của Nghiêm Thừa Trì lóe lên, kéo Hạ Trường Duyệt chuẩn bị rời đi.
Hạ Hoa:
...

Tình yêu mà bà một mực phủ nhận, nhưng thật ra không thể buông bỏ, thì ra vẫn luôn tồn tại.
Dương Mộc Nhã cắn môi, dựa vào vòng tay của Hạ Hoa, khóc như một đứa bé.

Trong phòng khách, tâm trạng của Dương Mộc Nhã dần dần bình tĩnh lại, ngồi trên xô pha bắt đầu giải quyết từng chuyện.

Tôi đi tới từng nơi từng chốn chúng ta đã từng đến cùng nhau, kịch sân khấu mà ông5 thích, tôi cũng đến xem, nhưng vẫn không gặp được ông.
Tôi cứ tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ tìm thấy ông nữa.

Ít nhất thì cũng phải đợi đến khi mình có thể nói năng trôi chảy rồi tính mới phải, bây giờ thì ăn mắng mà ngay cả tự thanh minh cũng trắc trở.
Sai lầm! Hoàn toàn sai lầm rồi!
Ông hận bà hai mươi bốn năm, nhưng cũng yêu bà suốt hai mươi bốn năm trường.
Dương3 Mộc Nhã như bị quỷ thần hớp mất hồn, ngơ ngác nhìn Hạ Hoa.
Hạ Hoa còn chưa kịp cầu cứu, Dương Mộc Nhã đã đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến trước mặt ông.

Ông nhìn cái gì hả? Đừng tưởng rằng không nói gì thì sẽ qua chuyện.
Đến khi hoàn hồn lại, bà bỗng nhào tới phía trước, ôm lấy ông, ôm thật ch9ặt.

Vệ Kinh Tư, ông là tên khốn kiếp...
Nhưng bà chưa bao giờ ngờ rằng chuyện mình bị bỏ rơi chỉ là hiểu lầm.
Sự phản bội mà bà nghĩ, hoàn toàn không tồn tại.
Những gì tích tụ bao năm qua trong Dương Mộc Nhã, bất bình, buồn bã, tuyệt vọng...
tức khắc vỡ òa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.