Chương 1502: Bí mật của hai người (2)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 691 chữ
- 2022-02-15 04:00:20
Két!
Cửa phòng bị người khác chầm chậm bị đẩy từ ngoài vào.
Một dáng người gầy gò, nhỏ nhắn xuất hiện ở cửa rồi đi vào trong phòng8, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vừa ngẩng đầu lên, người đó lập tức nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trước cửa sổ sát đất ở ban công.
Thượng Lăng Tư trầm mình trong ghế xô pha, ông hơi ngửa ra sau, đầu đặt lên chỗ tựa lưng, một tay chống lên má, đôi chân rất tự nhiên9 đặt lên bàn trà nhỏ ở trước mặt.
Chỉ là, giống như cô, tôi tới muộn, thế nên để lỡ mất rồi.
Chỉ một câu nói đơn giản này nhưng nó không ngừng vang vọng bên tai cô giống như thời gian đang chiếu ngược.
Mười tám năm trôi qua, thế nhưng cô vẫn chưa từng quên.
Cũng vì một câu nói như vậy mà không hiểu sao cô đã nhớ kỹ một người đàn ông mà mình chỉ gặp một lần.
Trên bàn là nước trà mới hãm xong, đang bốc lên một màn sương trắng lượn lờ, làm khuôn mặt đầy qu6yến rũ của ông như mờ đi, khiến người khác khó có thể thăm dò...
Nghe thấy tiếng bước chân, tại Thượng Lăng Tư hơi động đậy, trực g5iác nhạy cảm trời sinh khiến cho ông không cần mở mắt đã có thể đoán ra là ai đến, nên cả người lại thả lỏng ra...
...
Dư Tâm Tinh nhìn người đàn ông ở trước mắt, bàn tay cầm mẫu đăng ký không tự chủ mà siết chặt lại.
Cô chưa từng nghĩ rằng, mình và người đàn ông như thế sẽ có bất cứ giao điểm nào.
Khi nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt của Dư Tâm Tinh càng trắng bệch ra, cô nắm lấy tờ mẫu đăng ký rồi đi về phía Thượng Lăng Tư đang chợp mắt.
Xin lỗi...
Cô đứng trước mặt Thượng Lăng Tư, khẽ mở lời.
Phòng ăn.
Sau khi anh vận động thường thích ăn món có nhiều calo nên em đi bảo người chuẩn bị.
Dư Tâm Tinh ngoan ngoãn trả lời, trong mắt lại thoáng qua nét cô đơn.
Cô chỉ là người phụ nữ không thể cho gặp người khác của Thượng Lăng Tư, nên căn bản không thể đường hoàng đứng bên cạnh người đàn ông này.
Giống với tướng mạo của cô, giọng nói cô cũng lộ ra sự dịu dàng khó có thể miêu tả được.
Chỉ là mấy chữ đơn giản, thế nhưng vừa thốt ra, không hiểu sao cô đã thấy không thở nổi.
Đã đi đâu?
Thượng Lăng Tự giống như không nghe thấy lời cô nói, mở mắt ra, môi hơi hé, ánh mắt rơi trên khuôn mặt trắng bệch của cô.
Sau này, khi cô theo dõi tin tức thì không ngừng gặp được người đó.
Vào lúc đó, cô mới biết, người đàn ông này thế mà lại là người nắm quyền của nhà họ Thượng, ai gặp cũng phải tôn kính gọi một tiếng
ngài Thượng
.
Thượng Lăng Tư giống như vương giả trời sinh, trong thế giới của ông sẽ không có chữ thua, chỉ có chinh phục, chinh phục không ngừng...
Lần đầu tiên cô gặp người đàn ông này đã là mười tám năm trước.
Khuôn mặt này, cô đã nhìn mười tám năm, nhưng mỗi một lần đều mang lại cho cô cảm giác không giống nhau.
Không, tôi tới để phá hỏng buổi hôn lễ này.
Thượng Lăng Tư có khách, không phải cô nên tự giác tránh đi hay sao? Người đàn ông này cần gì phải hỏi điều thừa thãi rằng cô đi đâu chứ...
Là em đã lén lấy đi mẫu đăng ký của anh.
Dư Tâm Tinh cắn môi, giơ tay ra đưa mẫu đăng ký trên tay mình cho Thượng Lăng Tư.
Nếu đã cầm rồi thì sao còn phải nói cho tôi?
Trong mắt Thượng Lăng Tư không có lấy một chút bất ngờ nào, chỉ là ánh mắt đã dần trở nên lạnh lẽo.
Thượng Lăng Tư đã sớm biết.
Trời sinh Thượng Lăng Tư là một người cảnh giác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.