Chương 162: Cú điện thoại cuối cùng
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 620 chữ
- 2022-02-04 08:17:31
Nếu cậu nhóc biết mình sắp bị đưa đi, nhất định sẽ tức giận.
Cúp máy, Hạ Trường Duyệt cứ thấp thỏm suốt dọc đường.
Anh đã từng nói, giữa bọn họ không có cả đời.
Anh mãi mãi sẽ không lấy cô...
Hôm nay em đã đi đâu?
Đển bệnh viện, tiếc rằng vẫn k5hông gặp được Giáo sư Ross.
Hạ Trường Duyệt đút hai tay vào túi, hơi ngẩng đầu lên, ấm ức phàn nàn.
Vậy sao?
Ánh mắt Nghiêm Thừa Trì lóe lên, anh hé cặp môi mỏng,
Vậy thì đi thêm mấy chuyền nữa, coi như đến thăm ba mẹ em.
Sau này, e rằng cô sẽ không còn nhiều thời gian ở bên họ được nữa.
Hạ Trường Duyệt ngẩn ra, ngạc nhiên ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh.
Anh đang nghĩ gì vậy? Kịch bản của cô để người khác làm cùng, đến lúc đó còn là kịch bản của cô sao? Cô còn phải cố gắng làm việc để trả lại tiền thuốc men cho anh.
Thỉnh thoảng cô còn nghĩ, chờ ba mẹ khỏe lại, chờ cô có thể đón cả hai cục cưng về, cả nhà bọn họ sẽ có thể lại sống hạnh phúc với nhau.
Nhưng lúc đó, Nghiêm Thừa Trì có còn ở đây không? Trong lòng Hạ Trường Duyệt hơi xúc động.
Còn đứng đó làm gì?
Bóng dáng cao ngất của Nghiêm Thừa Trì thoáng chốc đã xuất hiện ở cửa 6ra vào.
Thấy cô đứng ngẩn người trong phòng, anh bước tới, ôm cô vào lòng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, mới thấy anh một tay ôm cô, một tay khác rút điện thoại ra rồi bất chợt buông tay, đi ra ban công nhận điện thoại.
Hạ Trường Duyệt nhìn theo bóng lưng anh, ánh mắt hơi tối xuống.
Tới tận khuya, n8hận được tin nhắn của Nhan Linh, thông báo rằng cậu nhóc đồng ý rời đi, lại còn không giận dỗi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vừa định gọi 3cho Hãn Hãn, thì nghe thấy giọng kính cẩn của quản gia ở dưới lầu.
Ngoài ra, còn tiền chữa bệnh của ba mẹ sau này nữa...
Đây là công việc của tôi, tôi không thấy mệt.
Cậu Trì, cậu về rồi.
Anh đã về rồi...
Hạ Trường Duyệt nhìn th9oáng qua điện thoại, yên lặng bỏ lại vào túi.
Làm gì đơn giản như anh nói chứ.
Đoàn làm phim đã chính thức khai máy, sau này khi điều chỉnh kịch bản đều cần phải làm cùng với đoàn.
Hai ngày nữa, tôi nhất định phải quay lại làm việc.
Nếu em ngại mệt, thì có thể để người khác làm cùng.
Nghiêm Thừa Trì cau mày.
Người phụ nữ của anh không cần cực khổ như vậy.
Thấy anh vẫn còn đang nghe điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh bên này, cô vội cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Anh Thần Húc...
Anh nghe Hãn Hãn nói là em định đón nó đi, thật sao?
Giọng nói dịu dàng của An Thần Húc vẫn rành mạch như trước đây.
Trái lại, có thể theo đuổi ước mơ của mình, tôi cảm thấy mình đã may mắn lắm rồi.
Hạ Trường Duyệt bẻ ngón tay, nghiêm túc nói.
Cô đã may mắn hơn rất nhiều người rồi.
Ù Ù..
Điện thoại di động trong túi cô đột nhiên vang lên, Sau khi thấy rõ thông báo hiển thị trên màn hình, cô ngẩn ra, ngay sau đó căng thẳng ngẩng đầu nhìn Nghiêm Thừa Trì.
Chỉ có điều, giọng điệu có chút mất mát.
Xin lỗi, em nên nói cho anh biết trước chuyện này.
Hạ Trường Duyệt ngớ ra, rồi ngay sau đó thành khẩn xin lỗi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.