Chương 167: Thua từ bốn năm trước rồi
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 663 chữ
- 2022-02-04 08:17:24
Bốp!
Cú đấm dữ dội trực tiếp giáng vào mặt An Thần Húc.
Người An Thần Húc chấp chới, liên tiếp lùi lại mấy bước8, nhưng ngay khi nhìn thấy Nghiêm Thừa Trì, anh ta liền đưa tay ra ấn đầu Hãn Hãn dựa vào ngực mình, không cho cậu bé ngẩng đầu 3lên.
Cánh tay anh ta ôm chặt cậu nhóc trong lòng, từ đầu đến cuối không để Hãn Hãn có cơ hội ngẩng đầu lên.
Nghiêm Thừa Trì, anh ghen tị với tôi lắm phải không? Những gì anh muốn mà chưa bao giờ có được, thì tôi lại có được dễ dàng.
Đúng là mày muốn chết!
Đôi mắt của Nghiêm Thừa Trì tối sầm, lóe lên tia nguy hiểm, hất Hạ Trường Duyệt ra, nắm chặt nắm đấm xông lên trước.
Ngay trước khi anh bước về phía trước, Hạ Trường Duyệt lại nhào tới chặn đường, ôm lấy chân anh,
Đừng đánh nữa, anh sẽ làm Hãn Hãn sợ mất, nó còn nhỏ như vậy...
Tại sao tôi phải quan tâm con trai của em?
Nghiêm Thừa Trì trừng mắt, lạnh lùng ngắt lời cô, bàn tay to lớn nắm lấy cằm cô, như muốn bóp nát xương của cô.
Đôi mắt lạnh lùng của anh dường như muốn lăng trì xử tử cô!
Trường Duyệt, đừng cầu xin anh ta! Có bản lĩnh cứ để anh ta đánh chết anh đi.
Bốn năm trước anh ta đã thua rồi, bốn năm sau, anh ta cũng không thể thắng nổi anh.
An Thần Húc ôm Hãn Hãn, từ mặt đất vất vả bò dậy.
Bốp bốp bốp...
Đôi mắt của Nghiêm Thừa Trì vằn đỏ, anh như phát điên, túm lấy cổ áo của An Thần Húc, trong đầu ch9ỉ còn một ý nghĩa giết anh ta! Nắm đấm như mưa rơi xuống người An Thần Húc.
Anh ta rên lên vài tiếng, nhưng bàn tay ôm H6ãn Hãn không hề lỏng ra.
Trong mắt Nghiêm Thừa Trì, nó trở thành hình ảnh tình phụ tử sâu đậm!
Nghiêm Thừa Trì...
Hạ T5rường Duyệt đứng bên cạnh, nhìn người đàn ông từ trên trời rơi xuống một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Đôi mắt cô đờ đẫn trước cảnh tượng bất ngờ này.
Cho đến khi nhìn thấy An Thần Húc ôm Hãn Hãn ngã xuống đất, cô mới đột nhiên lao tới đứng chắn trước mặt hai người.
Đừng đánh nữa!
Tránh ra!
Nghiêm Thừa Trì nghiến răng, rít ra hai chữ, kéo cô sang một bên.
Đừng mà...
Hạ Trường Duyệt không nghĩ ngợi nhiều, chạy đến trước mặt An Thần Húc, vững vàng đứng chắn trước Hãn Hãn.
Trong mắt Nghiêm Thừa Trì, cô lại một lần nữa bảo vệ An Thần Húc, ngay cả mạng của mình cũng không quan tâm.
Đồng tử của anh đột nhiên co lại!
Nghiêm Thừa Trì, tôi xin anh, đừng đánh nữa..
Hạ Trường Duyệt bật khóc, gần như không thể kiềm chế bản thân, muốn nói cho anh biết, đó là con trai anh.
Đây là lần đầu tiên Hãn Hãn gặp ba mình, đừng để con trai ám ảnh trong lòng.
Em cầu xin tôi? Em vì An Thần Húc cầu xin tôi? Ha ha!
Ánh mắt Nghiêm Thừa Trì hung ác, cơn thịnh nộ của anh dường như bị giội một chậu nước lạnh, cười nhạo anh tự mình huyễn hoặc.
Trong tâm trí anh lại lóe lên hình ảnh ngày xưa, cô vì cầu xin cho An Thần Húc mà không màng đến bản thân, đỡ cú đấm của anh.
Còn lần này thì sao? Nếu anh quyết tâm muốn giết An Thần Húc, liệu cô có dùng mạng sống của mình để đe dọa anh không? Vậy thì cô ăn chắc rồi, vì anh không nỡ làm tổn thương cô..
Đôi mắt của Nghiêm Thừa Trì tối sầm lại, thân hình cao lớn lùi lại vài bước, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười nhạt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.