Chương 169: Ai cũng đừng hòng thoát
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 689 chữ
- 2022-02-04 08:17:21
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, trong tâm trí anh không ngừng hiện ra hình ảnh cái đêm bốn năm trước, mọi dây thần kinh đều căng ra đến đ8au nhức.
Đôi mắt đen của Nghiêm Thừa Trì tối sầm, chỉ đọng lại sự khinh bỉ và ghê tởm nơi đáy mắt.
Tôi nhìn em thêm một3 cái đều cảm thấy thật kinh tởm!
Tình trạng sức khỏe của bà Hạ như vậy, cứ tiếp tục sẽ rất đau đớn.
Để bà ấy bình thản ra đi có lẽ là một sự giải thoát.
Giáo sư Ross tháo khẩu trang xuống, bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Khi thấy Hạ Trường Duyệt, ông ta khẽ khom người.
Anh buông tôi ra! Tôi không tin điều đó.
Tôi đã mời Giáo sư Ross rồi mà.
Mẹ tôi không thể có chuyện được.
Nghĩ đến người phụ nữ thanh lịch từng xem anh như con trai mà quan tâm chăm sóc đã qua đời, ngực anh dường như bị chèn ép.
Bóng dáng cao lớn của anh quay ngoắt lại, vội vàng đuổi theo.
Trước khi Hạ Trường Duyệt chạy ra khỏi biệt thự, anh đưa tay kéo cô lại, ôm vào lòng.
Hạ Trường Duyệt choáng váng, cơ thể nhỏ nhắn cứng ngắc đứng đó, bàn tay nắm lấy tay Nghiêm Thừa Trì từ từ buông lỏng, đôi mắt cô trở nên trống rỗng.
Giây tiếp theo, cô quay lưng lao ra khỏi phòng sách.
Hạ Trường Duyệt!
Đôi mắt của Nghiêm Thừa Trìnhíu lại, sắc mặt trầm xuống.
Đừng! Anh không được làm hại Hãn Hãn, nó là...
Rầm!
Hạ Trường Duyệt vẫn chưa nói xong, cánh cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Quản gia vừa hoảng loạn vừa có chút không đành lòng liếc Hạ Trường Duyệt một cái rồi mới vội vàng bước đến trước mặt Nghiêm Thừa Trì, cất giọng kính cẩn,
Cậu Trì, bên phía bệnh viện vừa gọi đến, cấp cứu bà Hạ không thành công, người đã mất rồi.
Åm!
Dường như ngay lập tức có tiếng sấm rền vang trong phòng sách.
Cô cắn môi, nghẹn ngào, không nói nên lời.
Cô để mặc Nghiêm Thừa Trì vội vàng đưa cô đi đến bệnh viện.
Rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.
Đây là lời xin lỗi chân thành nhất dành cho gia đình người quá cố.
Đôi mắt của Hạ Trường Duyệt đỏ hoe, ánh mắt đờ đẫn, như thể không nghe thấy những lời của Giáo sư Ross.
Cô lướt qua ông ta, máy móc bước về phía bàn mổ, tay run rẩy khẽ lật tấm vải trắng.
A...
Nghiêm Thừa Trì rên lên một tiếng nhưng không buông cô ra.
Nhìn Hạ Trường Duyệt đang mất kiểm soát, ánh mắt anh sâu thẳm,
Tôi sẽ đưa em đến bệnh viện nhìn mặt mẹ em lần cuối.
Hạ Trường Duyệt ngẩn ra, nước mắt vừa cố nén giờ lại trào ra như vỡ đê.
Tôi sẽ không bỏ qua cho các người đầu, kể cả thứ tạp chủng đó nữa, ai cũng đừng hòng thoát!
9Nghiêm Thừa Trì lấy khăn tay ra, từ từ lau máu trên mu bàn tay, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Hạ Trường Duyệt.
Anh rút điện thoại 6di động ra định gọi điện.
Lúc này Hạ Trường Duyệt đang hoảng loạn mới hồi phục tinh thần, lao về phía trước nắm chặt lấy tay anh5.
Tin đó nhất định có vấn đề.
Là anh phải không? Vì tôi lén đi gặp An Thần Húc nên anh mới cố tình cho người lừa tối đúng không?
Hạ Trường Duyệt đẩy mạnh cánh tay của anh ra, nói năng lộn xộn, rồi cúi đầu cắn vào cánh tay Nghiêm Thừa Trì.
Nhìn thấy người đã lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, con người của cô co lại, bỗng chốc cơ thể nhỏ nhắn nặng nề ngã xuống đất.
Hạ Trường Duyệt...
Phòng bệnh trắng tinh, yên tĩnh như một không gian biệt lập.
Một dáng người mảnh khảnh nằm lặng lẽ trên chiếc giường trắng.
Đôi mắt nhắm nghiền, lông mi dài rũ xuống, giống như đôi cánh bướm sẽ dang rộng bất cứ lúc nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.