Chương 1767: Anh biết yêu từ khi gặp em (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 627 chữ
- 2022-02-16 04:07:50
Trước đây mẹ đã nói con rồi, dù không kết hôn thì cũng phải quen bạn trai.
Con thì giỏi rồi, lúc nào cũng nói bận rộn cô8ng việc gì đó, từ chối người mà mẹ giới thiệu cho, thậm chí còn không chịu gặp mặt.
Gần đây, cô ăn không ngon, ăn gì cũng dễ buồn nôn.
Lúc ở một mình thì không sao, nhưng hôm nay ở với ba mẹ, cô sợ mình có biểu hiện khác thường sẽ bị bọn họ nhận ra, nên tốc độ ăn vốn chậm chạp của cô giờ lại càng chậm hơn ốc sên.
Mẹ, ăn cơm thôi.
Mắt Dư Tâm Tinh tối lại, cúi đầu nhìn xuốn6g bụng mình.
Cô đang mang thai, cô sinh con được.
Con gái của tôi sắp đói meo rồi.
Ông Dư lên tiếng bênh vực.
Vâng vâng vâng, chỉ có ông thương con thôi.
Đang yên đang lành sao tự nhiên bà lại khóc.
Bà như thế không phải là khiến con gái khó chịu sao.
Được rồi, con cháu tự có phúc của con cháu.
Tâm Tinh nhà ta điều kiện cũng không tệ, nhất định sẽ tìm được người phù hợp.
Ông Dư đi tới, vỗ vai người bạn già của mình, ra hiệu cho bà bớt nói lại.
Bây giờ thì hay rồi, vừa nhắc tới tu3ổi của con là người ta đều sợ con lớn tuổi, lỡ đâu không sinh con được.
Con nói xem, lần này phải làm sao đây?
Bà Dự cú9p điện thoại, rồi đi tới bàn ăn với vẻ mặt không cam lòng.
Nhưng nếu cô nói với mẹ cô như thế, đoán chừng tâm trạng của m5ẹ cô sẽ bùng nổ vì cô chưa lập gia đình mà có con mất.
Được rồi, hiếm khi Tâm Tinh mới về nhà một chuyến, lúc nào bà cũng nói nhớ nó, vậy mà bây giờ không cho nó ăn một bữa ngon miệng.
Sao thế? Ăn ít như vậy có phải là hôm nay ba con nấu đồ ăn không vừa miệng con không?
Tuy nói nhiều, nhưng vừa thấy con gái chỉ ăn một ít rồi không ăn nữa, bà Dư vẫn lo lắng mà hỏi.
Nghe vậy, ông Dư cũng ngẩng đầu lên.
Vừa rồi, khi ông nấu ăn trong bếp, Dư Tâm Tinh có phụ ông, đâu có nghe cô nói không thích.
Với lại, hôm nay ông toàn nấu những món con gái ông thích nhất, sao có thể không vừa miệng được?
Không phải đâu ạ, ba nấu ăn rất ngon, chỉ là trước khi về nhà, con đã ăn ở công ty rồi ạ.
Nghe mẹ hỏi, Dư Tâm Tinh vội giả vờ như không có chuyện gì, lại cầm đũa, ăn thêm hai bát.
Nếu nó mãi không có ai chăm sóc, ông có yên tâm được không? Chúng ta không thể sống với nó cả đời.
Khi chúng ta nhắm mắt xuôi tay, ông nói xem một mình nó sẽ sống thế nào?
Nói rồi bà Dư lập tức nghẹn ngào.
Cả nhà ba người cuối cùng cũng có thể yên ổn ngồi ăn cơm.
Dư Tâm Tinh áy náy trong lòng, nhưng có quá nhiều chuyện cô không thể nói ra, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm.
Cứ ăn ở công ty thì có dinh dưỡng gì? Đã định về nhà còn không biết để bụng về nhà ăn bữa ngon, bảo mẹ phải nói tốt cho con thế nào đây?
Bà Dư múc cho cô bát canh, càm ràm.
Là con không tốt, lãng phí tài nấu ăn của ba, lát nữa con sẽ úp mặt vào tường hối lỗi.
Dư Tâm Tinh cười nói.
Nói vậy là hôm nay con ngủ lại nhà hả?
Ông bà Dư đều cười mừng rỡ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.