Chương 1792: Người tình không bằng trời tính (5)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 564 chữ
- 2022-02-16 04:07:50
Ngài Thượng, bây giờ manh mối cuối cùng đã mất, chúng ta phải đi đâu để tìm cô Dư đây?
Vệ sĩ đi đến bên cạnh Th8ượng Lăng Tư, dè dặt hỏi.
Thượng Lăng Tư ngồi trong xe, cứ xoay cái nhẫn trên ngón út, gương mặt quyến rũ vẫn lạnh n3hư băng, nhìn chằm chằm vào lá thư đã bị ông ta vo tròn.
Đôi đồng tử của 5Thượng Lăng Tư co lại, bắt máy không hề suy nghĩ.
Người của tôi đang ở trong ngôi chợ gần nhà họ Dư.
Họ nhìn thấy một người rất giống người phụ nữ của anh...
Nghiêm Thừa Trì trầm giọng, từng chữ một truyền đến một cách rõ ràng từ đầu dây bên kia.
Khi còn bé, cô rất thích tiệm bánh gạo chua cay này.
Mỗi lần theo ba mẹ đi mua đồ ăn, cô đều đòi ăn...
Không biết là do mang thai hay do nguyên nhân nào khác, mà mấy ngày nay cô vô cùng nhớ mùi vị ấy, cộng thêm bây giờ cô không thể về nhà.
Tài xế.
Đến nhà họ Dư!
Thần kinh của Thượng Lăng Tư lập tức cũng như dây đàn.
Bàn tay cầm di động của ông trở nên cứng đờ đến nỗi suýt không cầm được điện thoại.
Thượng Lăng Tư cúp máy, ngây người mấy giây mới bỗng lấy lại tinh thần.
Càng nhớ ba mẹ, cô lại càng nhớ hương vị tuổi thơ này, thế là đành mạo hiểm ra ngoài một chuyến.
Vừa mua đồ xong, bước chân của Dư Tâm Tinh rõ ràng đã tăng tốc rất nhiều.
Nhưng chưa kịp đi tới ven đường, cô đã phát hiện hình như phía sau đang có người theo dõi cô...
Dư Tâm Tinh thậm chí còn đi khỏi nơi ở do Dương Thư Trần sắ9p xếp, chẳng lẽ là muốn cắt đứt chút tin tức cuối cùng và trốn khỏi ông hoàn toàn? Phải tìm ra cô ấy, nói thì dễ, làm mới kh6ó.
Reng reng...
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Là điện thoại của Nghiêm Thừa Trì.
Trong chợ.
Dư Tâm Tinh mặc áo thun, quần jeans bình thường, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, gần như che kín cả mặt.
Cô hơi cúi đầu, thận trọng che bụng đi trong đám đông, tránh nơi đông người, đi về nơi bán bánh gạo chua cay.
Cô cẩn thận quan sát xung quanh ven đường, SỢ sẽ có người chú ý tới mình...
Cho tôi hai phần bánh gạo, cảm ơn.
Dư Tâm Tinh đi tới trước tiệm bánh, nói xong liền nhanh chóng lấy tiền trong ví ra để lên quầy thu ngân, chờ chủ tiệm đóng gói xong là cầm túi đi ra.
Nơi này rất gần nhà họ Dư, bình thường ba mẹ cô cũng tới đây mua thức ăn.
Cô cảnh giác ngoảnh đầu nhìn lướt qua, nhưng không nhìn thấy ai cả.
Trong lòng cô dấy lên cảm giác bất an.
Là cô quá lo lắng nên gặp ảo giác sao?
Hôm qua, trước khi về nhà họ Dư, cô đã đặc biệt cho người đến nhà họ Thượng nghe ngóng.
Thượng Lăng Tư hoàn toàn không đi tìm cô, sao hôm nay cô lại cảm thấy cả thành phố trở nên ngột ngạt vậy nhỉ? Cảm giác bất an khó tả đó giống như là đang xảy ra chuyện gì mà cô không biết vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.