Chương 1795: Người tình không bằng trời tính (8)


Trong nhà trọ.

Dự Tâm Tinh ngồi trên ghế một lúc lâu mới chậm rãi để cốc nước lên bàn.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô như trông thấy có người xuất hiện ở bên giường mình, đang nói chuyện với mình.

Dư Tâm Tinh, bỏ đứa con này, chúng ta sẽ còn có những đứa con khác!
Thượng Lăng Tư nắm lấy bả vai cô, dụ dỗ cô như đang dụ dỗ một đứa trẻ.
Nơi cô đang ẩn náu rất hẻo lánh, lại c5òn không phải là nơi mà cô và Thượng Lăng Tư từng đến, dù Thượng Lăng Tư có cho người đi tìm cô thì cũng sẽ không tìm ra nơi này...
Cô có thể ở lì trong nhà suốt, không đi ra ngoài.
Không thể thoát khỏi vòng vây mà Thượng Lăng Tư đã vẽ ra cho cô...
Đợi đến khi tỉnh lại, cô đã ở trong bệnh viện.
Cô không thể nào trông thấy Thượng Lăng Tư, nhất định là đang mơ...
Nhưng giấc mơ này, tại sao lại chân thực như vậy? Chân thực đến nỗi giống như đã xảy ra thật vậy...
Trước mắt, cô sẽ tạm thời ăn đồ ăn ngoài mấy ngày, chờ mọi chuyện lắng xuống, tìm được cơ hội rời khỏi thành phố S, cô sẽ tính kĩ hơn.
Không sao đâu, cô nhất định sẽ không để Thượng Lăng Tư tìm ra mình.
Cái bụng vốn phình to nay đã xẹp xuống, không còn gì nữa...

Đừng...
Sợ con mình gặp nguy hiểm gì, Dư Tâm Tinh nằm yên, không dám đ6ộng đậy.
Cô buộc mình thả lỏng, không nghĩ đến chuyện liên quan đến Thượng Lăng Tư nữa.
Sau đó chống người đứng dậy, bước từng b8ước về giường.
Thời tiết vẫn còn hơi lạnh, cô đắp chăn bông dày mà vẫn thấy lạnh thấu xương.
Chỉ cần cô không bị Thượng Lăng Tư tìm ra, con của cô sẽ không sao...
Dư Tâm Tinh tự thôi miên bản thân, từ từ trầm tĩnh lại mới cảm thấy cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới đã đỡ hơn đôi chút.
Anh nhẫn tâm bỏ nó sao?
Dư Tâm Tinh vừa khóc vừa nhìn người đàn ông không hề bị lung lay ở trước mặt, điên cuồng muốn bỏ trốn.
Nhưng cô không thể thoát khỏi biệt thự của nhà họ Thượng được bao quanh bởi lớp lớp vệ sĩ.

Nó đã biết đạp, anh có thể cảm nhận được mà.
Ngày nào anh cũng có thể cảm nhận được là nó đang đạp trong bụng em, nó đang chào ba nó.
Cô muốn mở mắt, nhưng làm sao cũng không tỉnh lại được.

Thượng Lăng Tư, làm ơn đừng làm tổn thương con của chúng ta.
Dư Tâm Tinh nghe thấy tiếng cầu xin đứt quãng của mình phát ra từ cổ họng.
đừng làm tổn thương con tôi...
.
Dư Tâm Tinh nhắm chặt mắt, nước mắt chảy ra, hai tay nắm chặt lấy chăn bông, bừng tỉnh từ trong cơn mơ, thở hồng hộc.
Rõ ràng là chiếc chăn bông này dà3y hơn chăn trong biệt thự nhà họ Thượng nhiều, nhưng thiếu đi cơ thể ấm áp của Thượng Lăng Tư, cô ngủ thể nào cũng thấy không ấm.
Chỉ 9hơi cựa mình một chút thôi, cô đã cảm thấy bụng dưới đau thắt từng cơn.
Bụng của cô không giống như vừa mới mang thai, nó rất to, ít nhất là thai nhi đã thành hình rồi.
Cô liều mạng nắm lấy tay người đàn ông, muốn cho ông ta kiểm tra con của mình.
Dự Tâm Tinh đau khổ muốn khóc, nhưng mắt cô đã khô và không thể rơi nước mắt nổi nữa, chỉ ra sức lắc đầu, ôm chặt bụng mình, muốn lùi về sau.
Không đúng, cô đã rời khỏi biệt thự nhà họ Thượng rồi mà.
Cô nhìn xung quanh căn trọ nhỏ lạnh lẽo, nuốt nước bọt cái ực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Chỉ Yêu Mình Em.