Chương 1847: Sự thật (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 646 chữ
- 2022-02-17 03:56:53
Điều này, hẳn là ngài đã biết khi buộc phải từ bỏ đứa con đầu lòng.
Lần mang thai này sẽ chỉ nguy hiểm hơn lần trước, thật sự là..8.
.
Không thể giữ.
Mấy chữ cuối cùng, bác sĩ gia đình không dám nói ra.
Trong thư phòng, chỉ có một mình Thượng Lăng Tư ngồi lặng ở đó.
Ánh nắng chiếu lên người ông, nhưng lại không tỏa ra hơi ẩm, mà chỉ có hơi lạnh thấu xương.
Nhưng nếu Dư Tâm Tinh biết, họ không có con đều là vì cô ấy, với tính cách của cô ấy, nhất định sẽ tự trách và áy náy, thậm chí sẽ cảm thấy mình liên lụy Thượng Lăng Tư rồi sẽ nghĩ trăm phương nghìn kể rời xa ông, tác thành cho ông với người phụ nữ khác.
Đến lúc đó, nếu Thượng Lăng Tư khăng khăng giữ cô ấy lại, e rằng cô ấy sẽ thật sự chết cho ông xem!
Khi nào thì phẫu thuật được?
Đôi con người của Thượng Lăng Tư co lại, lạnh lùng hỏi.
Lần trước cô quên, nhưng nếu lần này cô nhớ thì sao? Giữa họ sẽ trở nên ra sao? Thượng Lăng Tư hoàn toàn không dám ng5hĩ tới.
Ngài Thượng, tại sao ngài lại không nói cho cô Dư biết? Nếu cô ấy biết, nhất định sẽ hiểu cho ngài.
Bác sĩ gia đình khuyên nhủ.
Thím nhỏ, thím có khát không? Có muốn cháu rót cho thím cốc nước không?
Thím nhỏ, thím có đói không? Bây giờ cháu có thể đi bảo quản gia chuẩn bị đồ ăn cho thím...
Sáng sớm, Nghiêm Thư Mạt đã đến biệt thự nhà họ Thượng, lăng xăng bên Dư Tâm Tinh như con quay.
Cô gọi Dư Tâm Tinh là
thím nhỏ
khiến Dư Tâm Tinh không biết phải làm sao.
Dù không có con nhưng họ vẫn có thể ở bên nhau mười tám năm, vậy họ nhất định sẽ có thể đi tiếp!
Ngài Thượng, nếu thật sự quyết định bỏ, vậy thì nên làm phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Bác sĩ gia đình lặng lẽ thở dài một hơi.
Không được nói! Một chữ cũng không được để cô ấy biết, có nghe không?
Thượng Lăng Tư ngẩng phắt đầu lên, nhìn bác sĩ với vẻ dữ tợn.
Cô ấy không biết thì sẽ chỉ hận ông, ông vẫn có thể nghĩ cách để giữ cô ấy bên mình.
Thím nhỏ, thím không muốn nằm, vậy để cháu dìu thím xuống nhà đi dạo chút nhé...
Ông đi thu xếp đi, đừng cho bất cứ ai biết.
Tôi sẽ tìm thời cơ thích hợp đưa cô ấy đến bệnh viện.
Nói xong, Thượng Lăng Tư ngồi xuống ghế, phất tay bảo bác sĩ rời đi.
Bây giờ, ngay cả khi ngủ say, Dư Tâm Tinh cũng vô thức lấy tay che bụng mình, nếu cô ấy biết đứa bé không thể giữ được...
Thượng Lăng Tư siết chặt hai tay kêu răng rắc.
Ầm...
Thượng Lăng Tư hất tay, gạt tất c3ả đồ trên bàn sách xuống đất.
Không thể giữ! Không thể giữ! Rõ ràng biết rằng nhất định sẽ là câu trả lời này, vì sao vẫn chưa từ9 bỏ ý định? Thượng Lăng Tư không quan tâm mình sẽ có con hay không, nhưng ông không muốn gặp lại ánh mắt thống nhận của Dư Tâm Tinh dành 6cho mình...
Cô Mạt Mạt, cô không cần như vậy đâu.
Dư Tâm Tinh ngồi trên ghế đá ngoài sân, giữ Nghiêm Thư Mạt đang định đi rót nước cho mình lại.
Thím nhỏ, thím giận cháu, không thích cháu sao? Hay là thím không thích cháu gọi thím là thím nhỏ? Hay cháu gọi thím là mẹ nuôi nhé?
Nghiêm Thư Mạt dừng lại, đưa tay nắm lấy tai, ngoan ngoãn đứng trước mặt Dư Tâm Tinh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.