Chương 1863: Nếu mất em (4)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 680 chữ
- 2022-02-17 04:02:16
Khi cô oán trách Thượng Lăng Tư, trong tim ông có phải cũng đang rỉ máu không?
Dư Tâm Tinh đang định đứng dậy thì bụng liền truyền đ8ến cơn đau thắt.
Anh không muốn em tác thành cho anh, cũng không muốn người phụ nữ nào sinh con cho anh, anh chỉ cần em!
Nghe cô xin lỗi, Thượng Lăng Tư sầm mặt lại và bóp lấy cằm cô, trầm giọng nói.
...
Thượng Lăng Tư đơ người.
Chị ấy còn nói, anh không nói sự thật cho em biết là vì anh sợ mất em.
Cô xin lỗi xong, câu tiếp theo có phải là muốn rời xa ông không?
Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có, cô dẹp ý nghĩ này đi!
Hạ Trường Duyệt mới vừa nói, anh rất yêu em, yêu đến độ vứt bỏ lòng tự tôn, là thật sao?
Dư Tâm Tinh nhìn sắc mặt u ám của Thượng Lăng Tư, đột nhiên hỏi.
Cô đưa tay đè lấy bụng mình, mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Rầm!
Có người bỗng tông cửa phòng ra.
Thượng Lăng Tư xuất hiện ở cửa, hơi sững sờ khi thấy Hạ Trường Duyệt đang ở trong phòng.
Anh không muốn nghe lời xin lỗi.
Em nghe cho rõ đây, anh mặc kệ em muốn nói gì, anh cũng sẽ không cho phép em rời khỏi anh.
Anh không thể rời xa em, đúng không?
...
Vành tại của Thượng Lăng Tư đỏ lên, rõ ràng là thẹn quá hóa giận! Rốt cuộc Hạ Trường Duyệt còn nói với cô ấy những gì? Có phải ngay cả chuyện thầm kín của ông, bà cũng nói ra luôn không?
Không sao, chị ấy nói là trước đây anh đã yêu em, nhưng đến chết vẫn sĩ diện.
Nếu em thật sự rời xa anh, anh sẽ không sống nổi.
Dư Tâm Tinh như nhìn thấu nét mặt của Thượng Lăng Tư, lại ung dung bổ sung.
Thượng Lăng Tư không chết, cô cũng sẽ làm cho ông tức chết.
Rốt cuộc người đàn ông này có biết nói lời yêu thương không?
Dư Tâm Tinh, 6hít sâu, thả lỏng...
Thượng Lăng Tư vừa nói, vốn tưởng Dư Tâm Tinh sẽ tức giận đẩy mình ra, nhưng cô lại đột nhiên ôm chặt lấy ông.
Thượng Lăng Tư cứng đơ người như bị sét đánh, hồi lâu sau cũng không có phản ứng.
Đây là cô tức đến phát ngất, hay là đau buồn đến phát điên? Thượng Lăng Tư vô thức muốn quay đầu nhìn Hạ Trường Duyệt, hỏi bà là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng một lúc lâu sau, Thượng Lăng Tư chỉ thốt ra được một câu.
Dư Tâm Tinh, trừ phi anh chết, nếu không, cả đời này em đừng mong rời xa anh!
...
Nước mắt trong hốc mắt của Dư Tâm Tinh lập tức ngưng chảy,mở to mắt nhìn ông.
Cô ấy đã biết cả rồi...
Sáu chữ ngắn gọn ấy khiến sắc mặt Thượng Lăng Tư chợt thay đổi! Thượng Lăng Tư ngỡ ngàng cúi đầu nhìn Dư Tâm Tinh đang trong vòng tay mình, ôm cô thật chặt rồi cố gắng sắp xếp từ ngữ, muốn giải thích gì đó.
Cô đã khóc như thế này, vậy mà chỉ biết uy hiếp cô.
Thượng Lăng Tư giầu có nhiều chuyện như vậy, giấu một lèo hơn mười năm, chịu đựng khổ cực như thế, thế mà lúc cô oán trách ông, trong lòng ông không uất ức chút nào sao?
Thượng Lăng Tư, em xin lỗi...
.
Nhưng khi quay đầu lại, Thượng Lăng Tư phát hiện Hạ Trường Duyệt vốn đứng trong phòng đã đi ra cổng từ lúc nào không biết.
Trước ánh nhìn của ông, bà chỉ mấp máy môi, nói thầm một câu rồi xoay người rời đi.
Ngay sau đó, Thượng Lăng Tư liền dời9 mắt sang Dư Tâm Tinh.
Thấy cô khó chịu đến co người, ông xông đến không hề nghĩ ngợi, bế cô đặt lên giường.
Nghe vậy, sắc mặt của Thượng Lăng Tư hoàn toàn đen như đít nồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.