Chương 1867: Nếu mất em (8)
-
Chỉ Yêu Mình Em
- Phù Đồ Yêu
- 646 chữ
- 2022-02-17 04:02:16
Lúc trước, cô đã có thể rời bỏ ông chẳng hề suy nghĩ.
Bây giờ, nếu cô muốn mạo hiểm vì đứa bé, ông cũng chẳng có gì bất ngờ.
Thượng Lăng Tư đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, và cũng đã đoán được câu trả lời của cô.
Cô đưa tay sờ lên bụng mình, nhẹ nhàng nói thầm trong lòng.
Con yêu, mẹ xin lỗi...
Rõ ràng đây không phải lời tâm tình của cô, cũng không phải lời tỏ tình, nhưng không hiểu sao, hốc mắt của ông lại nóng lên.
Dù trước đó Thượng Lăng Tư đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị bỏ, nhưng cuối cùng cô đã chọn mình...
Thượng Lăng Tư, em nghe anh.
Dư Tâm9 Tinh bỏ đĩa trái cây xuống, nhìn ông ta, nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Thượng Lăng Tư lập tức ngẩn cả người.
Trường hợp của Dư Tâm Tinh không giống với những thai phụ bình thường khác, cô phải làm một loạt kiểm tra rất rườm rà.
Sau khi khám tổng quát xong, sắc mặt cô trở nên rất khó coi.
Cô thà chết cũng sẽ không chịu từ bỏ 3đứa bé này...
Thượng Lăng Tư đã từng nghe câu trả lời này vào hơn mười năm trước.
Vì vậy, lần này...
cô sẽ nghe Thượng Lăng Tư.
Giọng của Dư Tâm Tinh trở nên nghẹn ngào.
Nếu có thể, cô rất rất muốn sinh cho người đàn ông này một đứa con, một đứa con sẽ gọi ông là ba.
Nghe thể, trong mắt Dư Tâm Tinh không có chút bất ngờ nào.
Cô biết là Thượng Lăng Tư sẽ không để cô mạo hiểm, nhưng khi thật sự thấy ông đưa cô đến bệnh viện không chút do dự, trái tim cô vẫn thoáng chốc đau thắt.
Em vừa nói gì? Lặp lại lần nữa xem.
Thượng Lăng Tư lấy lại tinh thần, mắt đọng lại vẻ cô đơn, ngạc nhiên nhìn cô.
Cô nghe ông.
Cô vừa mới nói là cô yêu ông, yêu hơn cả yêu con, và cô sẽ không vì đứa bé mà bỏ rơi ông nữa...
Nhịp tim của Thượng Lăng Tư không khỏi tăng tốc.
Thượng Lăng Tư đẹp trai như vậy, bất kể con của ông là trai hay gái, nhất định cũng sẽ rất đẹp...
Nhưng, cô đã vì đứa bé mà bỏ Thượng Lăng Tư một lần, cô không thể lại ích kỉ bỏ rơi ông lần thứ hai.
Động tác của quản gia rất nhanh, Thượng Lăng Tư đưa Dư Tâm Tinh đến thẳng bệnh viện.
Bác sĩ đã sớm sắp xếp xong xuôi.
Em nói là em nghe anh, nếu anh không muốn em giữ lại đứa bé này, vậy em sẽ...
Mấy chữ cuối cùng, Dư Tâm Tinh có chút không nói nên lời, nhưng ánh mắt khi nhìn Thượng Lăng Tư lại không chút do dự.
Quản gia, chuẩn bị xe, đến bệnh viện!
Sau khi chắc chắn rằng không phải cô đang nói đùa, Thượng Lăng Tư bèn dời mắt, lớn tiếng gọi quản gia.
Nghe ông...
Là ông nghe lầm sao? Cô nói cô nghe ông, là theo ý ông đã hiểu sao? Cô hẳn phải biết, quyết định của ông sẽ là gì, sao lại nghe ô5ng?
Thượng Lăng Tư, em rất yêu đứa bé này, nhưng em yêu ba của nó hơn.
Em không nỡ bỏ anh, không nỡ bỏ anh vì khổ sở, vì nơm nớp lo sợ, không nỡ...
Để anh chết theo em.
Không phải vì mỏi mệt, mà là cô biết, vài tiếng đồng hồ cuối cùng này là thời gian cuối cùng cô còn được ở bên con.
Đợi lát nữa sau khi tỉnh lại, con của cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô...
Có phải em mệt lắm không?
Thấy cô đi ra khỏi phòng khám, Thượng Lăng Tư vội vàng tiến đến đón cô và ôm cô vào lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.